Điền Trung Quân cũng không biết mình tại sao lại lo lắng bất động sản Địa Lợi mà anh ta quản lý bây giờ sẽ về trong tay của anh cả, theo lý mà nói, anh ta không nên có suy nghĩ như này mới đúng.
Bất động sản Địa Lợi, vốn dĩ chính là của anh cả!
Hai năm nay, anh vì bất động sản Địa Lợi đã bỏ ra rất nhiều, nhìn công ty cùng mình từ từ trưởng thành, nghiệp vụ mở rộng hơn nhiều, đạt được thành tích kinh doanh của mình.
Nhất thời, trong lòng Điền Trung Quân có hơi loạn, không thể không dừng công việc trong tay lại, đi trước cửa sổ sát sàn ở bên phòng làm việc, ngây người nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
Nếu như...
Bất động sản Địa Lợi hoàn toàn thoát ly khỏi tập đoàn Điền Thị thì tốt biết mấy?
Suy nghĩ không nên có, giống như một tia sáng, vụt qua trong đầu Điền Trung Quân.
Mà chuyện khiến Điền Trung Quân rầu rĩ là trong một ngày này đã liên tiếp xuất hiện.
Hôm nay thị trường chứng khoán mở cửa, anh ta đã lỗ, mất trắng.
Anh ta sau khi tốt nghiệp đại học, phần lương đầu tiên nhận được thì bắt đầu bỏ vào chơi chứng khoán.
Trước đó, anh ta đều lời được, tuy kiếm không nhiều, nhưng chung quy là lời. Sau đó, anh ta đem số tiền kiếm được lại đổ vào đầu tư tiếp, bây giờ không những số tiền kiếm được đó không còn, ngay cả tiền vốn của mình đầu tư vào đó chỉ lấy về được 5%.
Cũng tức là ‘tiền riêng’ của anh ta bây giờ chỉ còn 150 triệu, may mà thẻ lương ở trong tay Đồng Tâm, anh ta bây giờ mỗi tháng chỉ có thể sống bằng thẻ lương của mình ở trong tay Đồng Tâm thôi.
Buổi chiều sau khi tan làm, Điền Trung Quân mệt mỏi về tới chung cư của mình.
Khi anh ta mở cửa bước vào phòng, Đồng Đồng Tâm đang nấu cơm trong bếp, chưa có phát hiện anh ta đã trở về.
Điền Trung Quân ngước mắt liếc nhìn Đồng Đồng Tâm, ngay cả chào cũng không, dứt khoát đi vào phòng ngủ.
Nằm trên giường, nhìn đèn chùm trên trần nhà, tâm trạng của Điền Trung Quân vô cùng buồn bực.
Điểm khác nhau giữa anh ta và anh cả là gì?
Khác nhau ở chỗ, anh cả không cần tranh đấu thì có số tiền dùng mãi không hết. Hiện nay mối quan hệ trải rộng cả ba giới quân đội - chính trị - thương nghiệp, hơn nữa vừa thượng vị chính là ‘tổng giám đốc của tập đoàn’.
Mà anh ta, vì để có thể kiếm được tiền, đường tắt gì cũng sẽ đi thử. Cố gắng làm việc, cật lực bò lên, nhiều nhất cũng chỉ bò tới vị trí ‘tổng giám đốc’ của một công ty con thì dừng rồi.
Cùng là anh em, điểm khác nhau tại sao lại lớn như vậy?
Chỉ bởi vì, anh cả của anh ta là ‘con vợ cả’, anh ta là ‘con vợ lẽ’.
Từ xưa chính thê với thê thiếp có khác biệt, càng huống chi, anh ta còn là con riêng không vẻ vang gì, ở nhà họ Điền từ bé không được ông nội xem trọng, chỉ có anh cả xem anh ta là người thân mà đối đãi, nhưng ông nội phòng anh ta, giống như phòng trộm vậy.
Ngay cả lễ thành niên năm đó, ông nội chọn vị hôn thê cho hai anh em bọn họ, ông nội chọn cho anh cả cô gái dạng không giàu thì quý.
Mà người chọn cho Điền Trung Quân anh ta là Diêu Minh Na một cô gái xuất thân trong gia đình bình thường không có gia thế bối cảnh.
Chỉ có điều, cô gái không giàu thì quý đó lo lắng bản thân tương lai sẽ làm góa phụ, không muốn liên hôn với anh cả, vừa khéo anh cả cũng không muốn vị hôn thê, một lòng chỉ muốn bảo vệ đất nước, cho nên, ông nội cho phép, không tiếp tục ép chuyện hôn sự của anh cả nữa.
Mà Điền Trung Quân anh ta không muốn vị hôn thê, ông nội bề ngoài tuy cho phép, nhưng lại ở đằng sau cố tình sắp xếp cho Diêu Minh Na học cùng một trường đại học với anh ta, sau khi bọn họ tốt nghiệp đại học, lại sắp xếp Diêu Minh Na làm việc ở bên cạnh anh ta.
Dụng ý của ông nội là gì, đã rõ tới mức không thể rõ hơn rồi.
Ở trong lòng của ông nội thì anh chỉ xứng với cô gái tầm trung như Diệu Minh Na sao?
Có lẽ, ông nội trăm tính ngàn tính, đều sẽ không ngờ, loại người như anh ta, lại nhanh như vậy kết hôn chớp nhoáng rồi.
Khóe miệng của Điền Trung Quân nhếch lên lộ ra ý cười ý vị không rĩ, loại người như anh ta... Phải! Loại người như anh ta, anh ta là loại người như nào?
Đối tượng anh ta kết hôn không phải là cô gái như Diêu Minh Na, cũng không phải là cô gái như Quý Tư Nghiên, mà là một cô gái ngay cả gia thế bối cảnh đều không có, còn có số phận đang thương khi bị người thân vứt bỏ.
Có lẽ, vật hợp theo loài, người hợp theo số.
Đồng Đồng Tâm nấu xong cơm tối, bê đồ ăn để lên bàn, sắp đũa xong mới phát hiện Điền Trung Quân đã trở về.
Cô đi vào phòng ngủ của anh ta, vừa đi tới cửa thì thấy anh ta nằm trên giường, ngay cả giày cũng không cởi, vì vậy nhẹ nhàng đi tới cởi giày da cho anh ta.
Khi anh đưa tay cầm lấy chiếc chăn mỏng ở một bên đắp lên người anh ta, anh ta đột nhiên đưa tay, túm lấy cổ tay của cô, kéo cô lên giường.
Đồng Đồng Tâm hơi loạng choạng, đầu gối va vào cạnh giường, ‘xẹt’ một cái trực tiếp nằm bò trên ngực của Điền Trung Quân, chóp mũi của hai người cũng vì thế mà chạm vào nhau.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt của Điền Trung Quân phản chiếu gương mặt xinh đẹp của Đồng Đồng Tâm.
Cô không bôi kem chát phấn, xinh đẹp tự nhiên, trên người có cũng chỉ có mùi hương của sữa tắm, không giống những cô gái nồng nặc mùi phấn son như ở bên ngoài.
Ở trong mắt anh ta, trên người cô có sự ngây thơ của trẻ con, giống như một đóa hoa, cần anh ta quan tâm che chở, chú đáo săn sóc.
Đồng Đồng Tâm và Điền Trung Quân nhìn nhau vài giây, hai má của cô lập tức đỏ bừng, tim đập cũng tăng nhanh, đập ‘thịch thịch thịch’ như trống gõ trong lồng ngực.
Trước kia, khi cô và bạn trai cũ Hà Minh Huân ở bên nhau, chưa từng đỏ mặt tim đập nhanh như này. Là Trung Quân, cho cô cảm giác không giống.
Có lẽ, trước kia cô đối với Hà Minh Huân chỉ là thích, bây giờ đối với Điền Trung Quân mới là yêu thật sự sao?
Đồng Đồng Tâm trước giờ chưa từng suy nghĩ vấn đề này, bản thân cô rốt cuộc có yêu Điền Trung Quân không?
Chắc là yêu đi!
Bởi vì, anh ta là chồng của cô!
Cô bắt buộc phải yêu chồng của mình, yêu cái gia đình này.
“Đồng Tâm, từ nay về sau, em chính là chỗ dựa trong tâm hồn của tôi!” Điền Trung Quân nhấc tay, nhẹ nhàng để lên đỉnh đầu của Đồng Đồng Tâm cưng chiều vuốt ve.
Đồng Đồng Tâm mỉm cười ngọt ngào, nghiêng đầu, gò má dán vào lồng ngực của anh ta, vừa che đậy sự xấu hổ của mình, vừa lắng nghe tiếng tim đập của anh ta.
Cô lần đầu tiên phát hiện, thì ra, tiếng tim đập của một người có thể đẹp như tiếng hát vậy.
“Đồng Tâm, tôi chơi chứng khoán bị lỗ rồi...” Tay của Điền Trung Quân từ trên đầu của Đồng Đồng Tâm trượt xuống lưng của cô, anh ta cứ như vậy một tay gối đầu, một tay nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng của Đồng Đồng Tâm giống như một con sủng vật.
Đồng Đồng Tâm sững người, ngẩng đầu lên, lần nữa nhìn vào ánh mắt của Điền Trung Quân.
Điền Trung Quân mặt mày bất lực: “Cho nên, tôi khoảng thời gian này không thể tổ chức hôn lễ với em được rồi.”
Hôm đăng ký kết hôn với Đồng Đồng Tâm, anh đem tất cả số tiền tiết kiệm của mình đưa cho Đồng Tâm, mà Đồng Tâm cầm tiền trả nợ thay cho ba mẹ Đồng rồi.
Thật ra, số tiền đó cũng là anh ta kiếm được từ việc chơi chứng khoán.
Chỉ có điều bây giờ thì tốt rồi, tài sản của anh ta chỉ còn 150 triệu, trong thẻ lương của anh ta nằm trong tay Đồng Tâm cũng chỉ có 60 triệu tiền lương gửi vào của tháng trước, chắc cũng bị anh ta trước khi kết hôn dùng gần hết rồi.
Cho nên, hơn trăm triệu này, sống qua ngày vẫn là được, chỉ là tổ chức hôn lễ khả năng là...
Trong lòng Điền Trung Quân tính toán như vậy.
Đồng Đồng Tâm mặt mày nghiêm túc nhìn Điền Trung Quân.
Anh ta tưởng, cô sẽ trách anh ta.
Nhưng, cô chỉ mỉm cười nhẹ nhàng: “Không sao cả.”