CHƯƠNG 62: ANH ĐỐI MẶT NHƯ THẾ NÀO
Đường Thanh Hà không khỏi buồn bực hỏi: “Sao em lại từ trên lầu đi xuống? Hơn nữa không phải mấy ngày hôm trước anh của em vừa về quê mới lên sao! Hôm nay không nói tiếng nào lại đột nhiên chạy về quê nữa!”
“Em...” Đồng Đồng Tâm muốn nói lại thôi, đến tận bây giờ cô vẫn chưa chính thức giới thiệu Điền Trung Quân cho Đường Thanh Hà làm quen, nếu như lại đột ngột thông báo cô đã kết hôn, đang ở trên tầng cao nhất cùng chồng mới cưới thì hình như không được hay lắm thì phải?
“Anh của em đã nói hết cho chị biết chuyện của em rồi.” Đường Thanh Hà vô cùng thương hại nhìn Đồng Đồng Tâm, sau đó lại bất đắc dĩ nói: “Chị nghĩ chúng ta vẫn nên ở riêng thì tốt hơn. Dù sao... Em và Đồng Đức cũng không có quan hệ máu mủ nữa.”
Thì ra chuyện Đường Thanh Hà để ý là chuyện này.
Đồng Đồng Tâm cười gượng gật đầu.
Lúc trước Đường Thanh Hà đối xử với cô rât tốt, hoàn toàn là vì cô là “em gái ruột” của Lương Đồng Đức.
Nếu cô và Lương Đồng Đức không có bất cứ mối quan hệ gì mà vẫn sống cùng với bọn họ thì đúng là không tốt lắm.
Nghĩ đến đây, Đồng Đồng Tâm vội vàng lấy chùm chìa khóa của cô ra, lấy cái chìa khóa khi thuê chung nhà với Đường Thanh Hà và Lương Đồng Đức xuống, trả cho Đường Thanh Hà.
“Đồ đạc của em...” Đường Thanh Hà lại hỏi.
Đồng Đồng Tâm mỉm cười ngắt lời nói: “Em cũng không để gì trong phòng cả.”
“Chăn mền dép lê này nọ thì sao?”
“Chị quăng giúp em đi!”
“Oh!”
“Keng -”
Sau khi cửa thang máy mở ra, Đồng Đồng Tâm và Đường Thanh Hà đường ai nấy đi.
Sau này cũng không thể gọi Đường Thanh Hà là “chị dâu” nữa.
Trong thành phố này, trừ Điền Trung Quân ra, từ nay về sao, Đồng Đồng Tâm cảm thấy cô không còn ai để dựa vào nữa.
Tòa cao ốc bất động sản Địa Lợi, văn phòng tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc Điền, trà Phổ Nhị của anh.” Trợ lý Triệu Bình nhẹ nhàng đặt lên bàn làm việc Điền Trung Quân.
Lúc này Điền Trung Quân đang nghiêm túc phê duyệt hồ sơ, hoàn toàn không để ý đến tách trà trong tầm tay, anh theo bản năng lật tài liệu sang một trang khác, tách trà bị anh đụng ngã, đổ đầy ra bàn.
Triệu Bình thấy thế, vội vàng rút khăn giấy, nhanh chóng chạy lên đi lau, đồng thời cũng xin lỗi: “Tôi không nên đặt trà ở đây.”
“Không sao, tôi không cần uống trà. Sau khi phê xong đống tài liệu này, tôi phải đi đến trụ sở chính.” Điền Trung Quân khép hồ sơ lại, đứng dậy.
“Đi ngay bây giờ sao?” Triệu Bình vừa mới lau khô bàn, không khỏi buồn bực nói: “Nửa tiếng sau anh phải mở một cuộc họp.”
“Dời cuộc họp nội bộ xuống buổi chiều!” Điền Trung Quân lạnh nhạt nói, bây giờ trong lòng anh đang nghĩ đến anh cả Điền Duy Hoàng.
Hôm nay anh cả sẽ đến trụ sở chính kiểm tra theo thông lệ, có phải anh cũng phải đi gặp anh cả không?
Điền Trung Quân đứng dậy, ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Khi anh bước ra khỏi thang máy dành riêng cho anh, nhìn thấy có một bóng người quen thuốc đang đứng ở đằng trước cổng lớn.
Có lẽ là cảm ứng tâm linh nào đó, bóng người kia xoay lưng lại.
Cô không còn mảnh mai như trước nữa, mà đã yểu điệu đẫy đà hơn.
Cô có làn da trắng như tuyết, đôi mắt sáng ngời, nụ cười trong veo, mái tóc xinh đẹp dày mượt uốn cong, hai tay đan trước người cầm một túi xách LV.
Điền Trung Quân không khỏi hơi nhíu mày lại, lúc suy nghĩ của anh còn đang lơ lửng ngoài vũ trị thì Quý Tư Nghiên đã mang đôi giày cao gót màu bạc, mặt mày mỉm cười bước đến trước mặt anh: “Quân.”
Quý Tư Nghiên tiện tay tự nhiên nâng tay lên, kéo tay Điền Trung Quân lắc lư nhẹ giữa không trung giống như một cô gái trẻ.
Cô chỉ cảm thấy lòng bàn tay của anh vẫn ấm áp như trước đây, là cô quyến luyến mãi không quên.
Từ khi công ty có cô trưởng phòng phòng tài vụ Diêu Minh Na luôn quấn lấy bên cạnh Điền Trung Quân đến giờ, các cô gái khác đều vô cùng tự giác mà chùn bước.
Lần đó Đồng Đồng Tâm bị Diêu Minh Na hiểu lầm, đã bị Diêu Minh Na âm thầm chơi xấu không được yên.
Bây giờ đột nhiên lại có một cô gái không sợ chết khác xuất hiện, mấy nữ nhân viên đi ngang qua trong đại sảnh đều nhịn không được nhìn chằm chằm Quý Tư Nghiên với vẻ mặt kỳ lạ, cẩn thận quan sát cô từ trên xuống dưới.
Quý Tư Nghiên bị mấy người phụ nữ đi qua đi lại nhìn chằm chằm cảm thấy rất mất tự nhiên, nhưng lòng ham hư vinh lại được thỏa mãn, nhịn không được hơi cong khóe môi, mở to đôi mắt được trang điểm kỹ càng, nhìn Điền Trung Quân, có hơi oán giận nói: “Quân, sao anh không đến đón em? Em ở...”
Điền Trung Quân nhíu mày, rút tay ra khỏi tay của Quý Tư Nghiên, dùng giọng điệu vô cùng lạnh nhạt, không chút lưu tình mà ngắt lời cô: “Cô Quý, xin cô tự trọng!”
Quý Tư Nghiên lập tức trợn mắt há mồm, cô nhìn chằm chằm gương mặt không chút biểu tình thậm chí hình như còn có chút hờ hững đối với cô của Điền Trung Quân, nghĩ đến những chuyện có lỗi cô từng làm với anh, vì vậy đành lui ra sau, buồn bả ỉu xìu mà rũ mắt, vừa khách sáo lại có chút xa cách nói nhỏ: “Tổng giám đốc Điền, xin hỏi buổi trưa anh có thời gian ăn cơm cùng tôi không? Tôi có vài lời muốn nói với anh!”
“Không rảnh!” Điền Trung Quân từ chối Quý Tư Nghiên một cách thẳng thừng, sau đó vòng qua người cô, đi ra ngoài.
Quý Tư Nghiên không muốn buông ta bám riết theo sau, lại nắm tay Điền Trung Quân lần nữa, trong lòng vô cùng tủi thân, ánh mắt rưng rưng, giọng của cô hơi thấp xuống, cũng hạ thấp thái độ bản thân: “Quân... xin anh.”
Điền Trung Quân vẫn không thèm để ý đến những lời Quý Tư Nghiên nói, híp mắt lại, nhìn thấy cô đang nắm chặt tay anh, ánh mắt hơi ngưng lại.
Anh không vẫy ra nữa, Quý Tư Nghiên vui sướng nhướng mày: “Quân, em thật sự có chuyện muốn nói với anh, thật ra em...”
“Không có hứng thú.” Điền Trung Quân lập tức hoàn hồn, không đợi Quý Tư Nghiên nói hết câu, lập tức lạnh lùng ngắt lời.
Sau đó anh lại nhìn xuống cánh tay đang bị cô nắm lấy, hơi mím môi mỏng, sau đó vẫy mạnh tay cô ra.
Điền Trung Quân dùng sức hơi mạnh, trong lúc vẫy tay vô tình đẩy nhẹ cô.
Quý Tư Nghiên lảo đảo, lại đang mang giày cao gót nên không đứng vững, ngã ngửa ra sau theo lực đẩy của anh.
Có lẽ là vì không nỡ, anh nhanh tay lẹ mắt vươn tay ôm lấy bả vai của cô, cô mới không bị ngã.
Quý Tư Nghiên rất vui sướng, thuận thế dựa vào lòng Điền Trung Quân, ngẩng đầu yếu đuối đáng thương nhìn chằm chằm vào ánh mắt có hơi khó hiểu của anh.
Năm năm không gặp, anh lại càng tài giỏi hơn trước kia rất nhiều.
Không chỉ trở thành tổng giám đốc của bất động sản Địa Lợi, hơn nữa còn là một kiến trúc sư nổi tiếng trong nước.
Quý Tư Nghiên nhớ mang máng, khi còn học cấp ba, gương mặt đẹp trai của Quân đã làm không ít nữ sinh trong trường mê đắm, mà bây giờ anh lại càng đẹp trai thoát tục làm người ta điên đảo đầu óc, gần như chỉ cần nhìn lướt qua đã đủ khiến cô sa vào anh lần nữa.
“Quân, xin anh... Anh nghe em nói hết được không? Năm đó em rời khỏi anh cũng là có nỗi khổ riêng. Không lẽ anh không muốn biết nguyên nhân vì sao em rời khỏi anh sao” Thừa dịp Điền Trung Quân mất tập trung, Quý Tư Nghiên vội vàng nói hết những lời cô muốn nói.