CHƯƠNG 61: CÔ GÁI ỒN ÀO
Trong suốt đoạn đường đến cổng trường Nhất Trung Tân Giang, Quý Nhã San luôn ríu rít nói không ngừng bên tai Điền Duy Hoàng.
Cho dù anh không để ý đến cô, cô vẫn có thể nói vô cùng hăng say.
Sau khi xe dừng lại, Quý Nhã San bước xuống xe, đột nhiên nghiêng người lại, mặt đầy buồn bã phức tạp nhìn Điền Duy Hoàng: “Anh à, anh là người đầu tiên xem trọng mạng sống của tôi hơn cả mạng sống của chính anh đó. Anh biết không? Khi đám bắt cóc đó bắt cóc tôi, gọi điện thoại cho ba tôi bảo ba tôi giao tiền chuộc, nhưng ba tôi không chịu bỏ tiền ra mà lại đi báo cảnh sát! Tuy rằng tôi có anh và chị, nhưng bọn họ chưa bao giờ quan tâm tôi. Thì ra, cảm giác được người khác quan tâm lại ấm áp như thế. Cho nên anh à, sau này anh nhất định phải yêu quý mạng sống của anh, yêu quý cơ thể của anh. Đừng để chị gái yêu anh phải đau lòng rơi lệ vì anh đó!”
Điền Duy Hoàng chỉ nhắm mắt lại, không hé răng.
Quý Nhã San không biết anh có nghe cô nói hay không, nhưng nói tóm lại, cô biết ơn anh từ sâu tận trong đáy lòng.
Ân cứu mạng, suốt đời khó quên.
Quý Nhã San mím môi, sau khi xuống xe thì đóng cửa lại.
Lúc này Điền Duy Hoàng mới từ từ mở bừng mắt.
Thật ra trước khi làm nhiệm vụ anh cũng từng nói với chính anh, vì “Minh Tuyết”, anh nhất định phải quý trọng mạng sống của anh, nhất định phải còn sống trở về, cho “Minh Tuyết” hạnh phúc suốt một đời.
Nhưng mỗi khi đối mặt với sống chết, anh cứ luôn không quan tâm đến mạng sống của anh mà đi cứu người khác trước, đây giống như một phản ứng theo bản năng.
Bắt đầu từ khi nào mà anh đã biến trách nhiệm bảo vệ quốc gia, bảo vệ người dân thành một phần trong cơ thể anh rồi?
Bình Dương, chung cư Địa Lợi.
Đồng Đồng Tâm nấu bữa ăn sáng xong, chờ Điền Trung Quân thức dậy.
Đợi đến khi Điền Trung Quân còn ngái ngủ ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Đồng Đồng Tâm đang bận rộn bên cạnh bàn ăn, không khỏi hơi kinh ngạc.
Thiếu chút nữa anh đã quên mất, ngày hôm qua anh đã đăng ký kết hôn cùng cô.
“Chào buổi sáng!” Đồng Đồng Tâm hơi mỉm cười.
Điền Trung Quân cũng mỉm cười gật đầu, sau đó đi vào phòng tăm stắm.
Lại cùng nhau ngồi vào bàn ăn, bầu không khí giữa hai người đã không còn xấu hổ như khi nãy.
Hai người bọn họ xem như kết hôn vội vàng đi!
Cho nên, vào ngày đầu tiên trở thành vợ chồng, Điền Trung Quân cảm thấy anh cần phải nói rõ ràng một vài việc vặt và cách thức chung sống với Đồng Tâm thì tốt hơn.
“Đồng Tâm.”
“Hả?”
“Dạo gần đây tôi hơn bận, có lẽ tạm thời không thể cho em một bữa lễ cưới được.”
“Không sao.”
“Còn nữa, có lẽ tôi sẽ hơi gia trưởng một chút.”
“Ừm, tôi có thể bao dung được.”
“Cho nên tôi sẽ chịu trách nhiệm kiếm tiền nuôi gia đình, em chỉ cần chịu trách nhiệm xử lý cái nhà này là được.” Điền Trung Quân nói tiếp.
Đồng Đồng Tâm hơi ngẩn ra một chút, sau đó bất đắc dĩ gật đầu.
Rõ ràng biết được người gọi đến là ai, rõ ràng biết được không nên để ý thì tốt hơn.
Nhưng Điền Trung Quân vẫn nhấn nút nghe máy.
Trong ống nghe truyền đến giọng nói dịu dàng: “Quân, em về rồi.”
Cách năm năm, cố tình vào đúng lúc này, mối tình đầu của anh đã quay về.
Trong ống nghe, bạn gái cũ mối tình đầu Quý Tư Nghiên nói: “Mười một giờ rưỡi đến sân bay, em biết anh chắc chắn sẽ đến đón em.”
Điền Trung Quân không nói tiếng nào, mím chặt đôi môi mỏng, hơi nhíu mày.
Lúc anh im lặng, người bên kia cũng yên lặng.