Cơ thể Tô Minh Tuyết loáng thoáng nhuộm đẫm một loại mĩ cảm khác thường, ngược lại càng có thể dụ dỗ lực bùng nổ trong cơ thể đàn ông.
“Anh cả, có phải anh muốn em không? Chỉ cần anh muốn em, em cam tâm tình nguyện!” Tô Minh Tuyết lướt bàn tay dọc xuống bụng Điền Duy Hoàng, khẽ hoạt động ngón tay ở quần tây anh.
Mắt Điền Duy Hoàng lại càng xuất hiện nhiều tơ máu hơn, anh thở gấp nắm lấy eo cô, xoay người đè cô xuống bên dưới, nhéo cằm cô hỏi, hừ lạnh: “Ha, cô đê tiện như vậy sao?”
“Anh cả, sao anh lại nói em như thế chứ?” Tô Minh Tuyết cố chịu đựng cơn bực bội dưới đáy lòng, ánh mắt quyến rũ nhìn Điền Duy Hoàng, cũng cố gắng uốn éo vòng eo kích thích anh: “Anh cả, em là Đồng Tâm! Em thật sự là Đồng Tâm! Thật ra em cũng rất thích anh! Anh không vui sao?”
“Đồng Tâm?” Ánh mắt Điền Duy Hoàng càng ngày càng mờ mịt.
“Ừm, em đây, Hoàng... Em là Đồng Tâm, là Đồng Tâm chỉ thuộc về một mình anh.” Tô Minh Tuyết khẽ cong môi đỏ, cô run run tay cởi dây nịch của anh ra.
“Em là Đồng Tâm thật sao?” Gương mặt điển trai của Điền Duy Hoàng ửng đỏ đến khác thường, đáy mắt đen tối có chút mơ màng, nhưng lại không cách nào che đi giãy dụa và khó hiểu nơi đáy mắt anh.
“Hoàng, em là Đồng Tâm, là Đồng Tâm thích anh, là Đồng Tâm yêu anh...” Tô Minh Tuyết giả giọng Đồng Tâm, mềm mại, thong thả, từng bước một dụ dỗ Điền Duy Hoàng.
Điền Duy Hoàng mím chặt đôi môi mỏng thành một đường thẳng tắp, cúi đầu nhìn Tô Minh Tuyết, nhíu chặt mày.
Không!
Cô không phải Đồng Tâm!
Người phụ nữ này là Tô Minh Tuyết!
Đồng Tâm không phải của anh...
Vĩnh viễn cũng không thể là của anh...
Đồng Tâm thuộc về Quân, không thuộc về Điền Duy Hoàng anh...
Cảm giác đau lòng từ từ lôi kéo lý trí gần như sắp bị đắm chìm của Điền Duy Hoàng.
Cơn đau khi người phụ nữ anh yêu lại không phải là người yêu của anh, cơn đau giống như đã chết này.
Trong khoảnh khắc...
“Rầm... loảng xoảng...”
Điền Duy Hoàng vung tay, hồ sơ, ống đựng bút, vân vân trên bàn sách rơi xuống đất.
Trái tim Tô Minh Tuyết cũng căng thẳng, theo bản năng cuộn tròn người, giây tiếp theo, cô đột nhiên mở bừng mắt.
Chỉ thấy Điền Duy Hoàng không hề lưu luyến mà từ trên người cô đứng lên, bước sang đó, khom lưng nhặt một cây bút máy lên, dùng ngón cái mở nắp bút ra, không hề lưu tình đâm thẳng vào đùi anh.
Chỉ trong chốc lát, máu tươi đã thấm ướt đồ vest của anh.
Nhưng cho dù thế, ngoại trừ gương mặt Điền Duy Hoàng hơi trắng bệch ra, sắc mặt không hề thay đổi vì đau đớn nào cả, thậm chí cũng chưa từng phát ra tiếng kêu rên nào,
Tô Minh Tuyết ôm chặt lấy cơ thể cô, bởi vì sợ hãi mà không nhịn được run rẩy, trên đầu cũng đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.
Điền Duy Hoàng đối với cô lạnh lùng vô tình thì thôi, cô không ngờ anh cũng đối xử tàn nhẫn với chính bản thân anh như thế!
Bây giờ anh chỉ vì không muốn bị tác dụng của thuốc khống chế mà thôi, cho nên mới tàn nhẫn tự ra tay với chính anh, đâm thủng đùi của anh, đợi đến khi anh khôi phục lí trí.
“Lộp cộp... Lộp cộp...” Tiếng giày da và mặt đất cọ xát nhau giống như tiếng bước chân của thần chết đến từ địa ngục.
Càng ngày càng gần...
Tô Minh Tuyết nhìn Điền Duy Hoàng vác gương mặt điển trai lạnh lùng từng bước đến gần cô, mặt không còn chút máu, mỗi tế bào trên cơ thể đều liều mạng kêu cô chạy trốn.
Nhưng tay chân cô lại mềm nhũn, giống như bị keo nước bao phủ, không thể nhúc nhích được.
Cô sợ...
Lần này là thật sự sợ...
Không biết vào giây tiếp theo, cây bút máy trong tay Điền Duy Hoàng có đâm lên người cô, ăn miếng trả miếng làm cô cũng nếm thử cảm giác đâu đớn này hay không...
“Cạch.”
Bút máy rơi khỏi tay Điền Duy Hoàng, va chạm với mặt đất, cùng lúc đó, tim Tô Minh Tuyết cũng đập hẫng đi một nhịp, sau đó lại điên cuồng nhảy lên, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực cô.
Cô mấp máy đôi môi, muốn xin tha, nhưng cổ họng cứ như bò đầy kiến, không nói được dù chỉ một chữ.
“Cút!” Trán Điền Duy Hoàng nổi gân xanh, mắt đầy tơ máy, anh dừng một chút, đột nhiên điên cuồng: “Cút! Cút cho tôi! Cút! Nếu không tôi giết cô! Giết cô!”
Tô Minh Tuyết từ trên ghế sofa bò xuống, sợ đến mức ngã nhào, hốt hoảng rời đi phòng của Điền Duy Hoàng, cô chạy thẳng một mạch lên lầu ba, vào phòng của cô xong lập tức đóng chặt cửa phòng, cũng khóa trái lại.
Người đàn ông Điền Duy Hoàng này đáng sợ quá!
Tại sao trên đời lại có người đàn ông đáng sợ như thế!
Rõ ràng đã trúng thuốc mê, còn có thể như thế...
Tô Minh Tuyết không dám nghĩ nữa, nếu chờ đến khi thuốc hết tác dụng, anh tỉnh táo lại, chắc chắn sẽ tìm cô tính sổ.
Đến lúc đó...
Cô chắc chắn sẽ rất thảm!
Trong lòng Tô Minh Tuyết lập tức hoảng loạn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!