Quý Nhã San thấy Đồng Đồng Tâm không nói gì, nắm chặt tay Đồng Đồng Tâm, thành khẩn cầu xin: “Đồng Tâm, cậu ủng hộ tớ đi, được không?”
“Tớ...” Đồng Đồng Tâm muốn nói lại thôi.
“Đồng Tâm, cậu là bạn của tớ! Tớ hi vọng cậu ủng hộ tớ! Được không? Xin cậu! Đồng Tâm, ủng hộ tớ đi!” Quý Nhã San đau khổ cầu xin.
Đồng Đồng Tâm mềm lòng, gật đầu.
Quý Nhã San lại ôm Đồng Đồng Tâm, nụ cười càng thêm tươi, giống như ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt ấp áp, ngọt ngào.
Khi một người vui vẻ, không khí xung quanh người đó cũng sẽ trở nên ấm áp.
Biết được suy nghĩ trong lòng Quý Nhã San, Đồng Đồng Tâm ở lại cùng Quý Nhã San, mãi đến khi tâm trạng của cô ta vui vẻ trở lại, mới đứng dậy nói: “Nhã San, tớ phải về rồi.”
“Đồng Tâm, liên lạc thường xuyên nha!” Quý Nhã San giơ tay lên, ra dấu tay nghe điện thoại đặt bên lỗ tai.
Đồng Đồng Tâm mỉm cười gật đầu.
Quý Nhã San nhìn bóng dáng Đồng Đồng Tâm xoay người ròi đi, nụ cười trên mặt dần dần biến thành cười khổ.
Cô vẫn chưa nói cho Đồng Đồng Tâm biết tình hình thực tế, thật ra, Mười... anh ta đã xảy ra chuyện...
Đồng Tâm, xin lỗi, tớ lừa cậu, chỉ là tớ không muốn cậu phải lo lắng cho tớ.
Có lẽ giữa bạn bè với nhau có một loại linh cảm, sau khi Đồng Đồng Tâm ra khỏi biệt thự của Quý Nhã San, hai chân lại không nghe theo sự điều khiển của đại não, dừng lại ở ngoài cửa.
Đồng Đồng Tâm xoay người sang chỗ khác, ngước mắt nhìn về phía cửa sổ phòng Quý Nhã San ở lầu hai, trong lòng loáng thoáng có cảm giác “Hôm nay tạm biệt, chỉ sợ khó có thể gặp lại nhau”.
Không lẽ là do cô nghĩ nhiều sao?
Đồng Đồng Tâm nhíu đôi mày liễu, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Trên đường về, Đồng Đồng Tâm gọi điện thoại cho Điền Trung Quân, nói cô sẽ đi công tác cùng anh, Điền Trung Quân không nói tiếng nào lập tức đồng ý, điều này là Đồng Đồng Tâm vô cùng vui vẻ.
Đồng Đồng Tâm đi đến nhà riêng của anh cả Điền Duy Hoàng, định sửa soạn va li hành lý cả mình, dọn ra khỏi nhà anh cả.
Bởi vì, nếu cô đi công tác cùng Trung Quân, sau khi về cũng không cần phải ở trong nhà anh cả nữa.
Đợi đến khi Đồng Đồng Tâm quay về nhà riêng, xe của Điền Duy Hoàng cũng vừa khéo dừng ở trước bãi đậu.
Hai người chạm mặt nhau ở cửa nhà.
Đồng Đồng Tâm nhìn Điền Duy Hoàng ưu nhã từ trong siêu xe bước ra, mỉm cười gật đầu, tự nhiên hào phóng ân cần chào: “Anh cả.”
“Ừ.” Điền Duy Hoàng nhẹ nhàng liếc nhìn Đồng Đồng Tâm, đi lên bậc tam cấp một mình.
Đồng Đồng Tâm lại đi theo phía sau anh, không nói tiếng nào.
Trong nhà, Tô Minh Tuyết thấy Đồng Đồng Tâm và Điền Duy Hoàng suốt đêm không về, sau đó lại về cùng nhau, ngọn lửa trong lòng sắp sửa đốt cháy cả người cô ta, nhưng cô ta chỉ có thể mỉm cười chào đón Điền Duy Hoàng, cố gắng đèn nén lửa giận của mình xuống.
“Duy Hoàng, anh tốt quá, vì em mà làm anh hôm nay phải tan ca sớm!” Tô Minh Tuyết bước ra đón, cố ý thân mật ôm lấy cánh tay Điền Duy Hoàng trước mặt Đồng Đồng Tâm.
Cô ta không nói gì còn đỡ, vừa mở miệng nói chuyện, Đồng Đồng Tâm lập tức kinh ngạc nhìn Tô Minh Tuyết.
Giọng nói của Tô Minh Tuyết...
Giống hệt giọng của cô!
Đồng Đồng Tâm vô cùng kinh ngạc nhìn Tô Minh Tuyết.
Tô Minh Tuyết hoàn toàn làm lơ ánh mắt Đồng Đồng Tâm đang nhìn cô ta, nhào vào trong lòng Điền Duy Hoàng, ôm chặt lấy eo Điền Duy Hoàng nhõng nhẽo nói: “Duy Hoàng, anh ôm em lên lầu được không? Chân của em mềm nhũn rồi!”
Đồng Đồng Tâm nhìn Tô Minh Tuyết, sau đó xấu hổ cười.
“Khoe tình cảm” một hai lần thì thôi đi, nhưng “tình cảm” cứ khoe nhiều, cảm giác cũng sẽ thay đổi.
Đồng Đồng Tâm cứ có cảm giác giữa Tô Minh Tuyết và Điền Duy Hoàng có gì đó là lạ, nhưng lại không thể nói rõ hai người bọn họ không hài hòa ở chỗ nào.
Điền Duy Hoàng dùng khóe mắt nhìn Đồng Đồng Tâm, thấy cô đang nhìn anh và Tô Minh Tuyết, cho nên không nói tiếng nào, hơi cúi người xuống, dùng một tay nhấc Tô Minh Tuyết lên, sau đó nhanh nhẹn vác lên vai đi lên lầu.
Cái tư thế “ôm”, ồ không, là “khiêng” người của anh cả thật sự quá khí phách, giống như đang khiêng con mồi vậy...
Đồng Đồng Tâm nhìn mà miệng giật giật liên tục.
Tô Minh Tuyết thầm chửi rủa trong lòng, cái tên Điền Duy Hoàng này là tên ngốc sao? Rốt cuộc có biết cách ôm phụ nữ không hả?!
Không đúng, hình như anh biết cách “ôm”!
Lúc trước ở trang viên nhà họ Điền, người đàn ông này đã cho Đồng Đồng Tâm một cái “ôm công chúa”, lại cho nàng cái kiểu “ôm “ quái gì thế này!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!