Cho nên, từ nay về sau, để anh sống cô đơn suốt quãng đời còn lại đi.
Giống như mẹ của anh, cả đời chỉ yêu một mình ba của anh, khi ba mất, mẹ vẫn còn trẻ, dựa vào nhan sắc và gia thế của mẹ, thật ra còn có thể đi thêm bước nữa tìm được một người chồng tốt hơn.
Nhưng mẹ của anh vẫn không đi thêm bước nữa, chỉ vì muốn lưu giữ tình yêu sâu đậm dành cho ba anh.
Có lẽ, loại chung thủy, chuyên tình, si tình này cũng sẽ di truyền.
Cả đời này, anh cũng sẽ không cho cô biết, anh chỉ yêu một mình cô.
Điền Duy Hoàng cười khổ, rời đi một mình.
Đồng Đồng Tâm hoàn toàn chìm đắm trong kế hoạch của bản thân, không hề hay biết gì về nỗi khổ tâm khác thường của Điền Duy Hoàng đối với cô.
Trong lúc bạn bè cần quan tâm nhất, Đồng Đồng Tâm phân vân giữa việc ở cùng chồng và ở cùng bạn bè, cuối cùng vẫn lựa chọn bạn bè.
Sau khi cô liên lạc với Quý Nhã San xong, Quý Nhã San gửi cho cô địa chỉ gia đình.
Đồng Đồng Tâm quay về bộ phận thiết kế, xử lý thủ tục xin nghỉ xong, rời khỏi tập đoàn Điền Thị, đi thẳng đến nhà Quý Nhã San.
Quý Nhã San ở trong khu biệt thự xa hoa của thành phố Bình Dương, ra vào khu biệt thự còn phải đăng ký và thông báo cho người được ghé thăm.
Sau khi Đồng Đồng Tâm được xác minh xong mới được bảo vệ cho đi vào.
Đến nhà Quý Nhã San, Nhã San báo cho Đồng Đồng Tâm, căn nhà này là do cậu Mười mua, bây giờ chia tay, nhà cũng tặng cho cô.
Đồng Đồng Tâm và Quý Nhã San cùng nhau ngồi cạnh cửa sổ, Quý Nhã San ôm lấy hai tay, buồn bã chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Mười đối xử với tớ rất tốt, tớ muốn cái gì anh ấy mua cho tớ cái đó! Mà tớ chỉ cần ngủ cùng anh ấy mỗi tối cuối tuần là được. Anh ấy thật sự chỉ đơn thuần ôm tớ ngủ mà thôi! Anh ấy chưa bao giờ chạm vào tớ! Lúc đầu, tớ sợ anh ấy lắm. Dần dần hình như tớ bắt đầu mê mẩn anh ấy rồi, phải làm sao đây?” Quý Nhã San buồn bã nói.
Thân phận của cậu Mười là một câu đố, ngay cả Quý Nhã San cũng không biết rốt cuộc anh ta có bối cảnh gì.
Điểm duy nhất biết được là cậu Mười là cổ đông của “Dạ Mị”.
Đồng Đồng Tâm im lặng một lúc, đột nhiên hỏi: “Có phải cậu Mười ở vô gian đạo không?”
Quý Nhã San liếc nhìn Đồng Đồng Tâm, khẽ lắc đầu nói: “Tớ không biết.”
“Nhã San, tới biết cậu thích cậu Mười. Nhưng cậu Mười không phải là người cùng thế giới với chúng ta. Tớ có cảm giác anh ta có thân phận không bình thường, Nếu anh ta đồng ý buông tay trả tự do cho cậu. Vậy có nghĩa anh ta muốn tốt cho cậu nên mới đưa ra quyết định này. Cho nên từ nay về sau, Nhã San cậu phải vui vẻ mà sống những ngày tháng còn lại, đừng làm phụ lòng của cậu Mười.” Đồng Đồng Tâm nắm tay Quý Nhã San, an ủi nói.
Quý Nhã San ngước mắt nhìn Đồng Đồng Tâm, đột nhiên mở rộng hai tay, ôm Đồng Đồng Tâm nói: “Đồng Tâm, có thể gặp được cậu, thật sự quá tốt.”
“Tớ cũng thế!” Đồng Đồng Tâm nâng tay lên, nhẹ nhàng vỗ lưng Quý Nhã San, vui mừng mỉm cười nói.
Từ sau khi cậu Mười đi, Quý Nhã San đã đuổi việc người giúp việc.
Cô cũng không sống chung với mẹ, mẹ cô sống ở một khu dân cư khác, cậu Mười mời chuyên gia đến chăm sóc.
Lúc đầu Quý Nhã San cho rằng cậu Mười buông bỏ cô thì sẽ không bao giờ để ý đến mẹ con cô nữa.
Không ngờ, ở bên phía mẹ cô, theo lời bảo mẫu chăm sóc mẹ của cô nói, cậu Mười sẽ tiếp tục phụng dưỡng mẹ của cô.
“Mẹ tớ thích cờ bạc, nhưng bà lại sợ Mười. Bời vì có một lần bà ta đi đánh bài, bị đàn em của cậu Mười bắt được, suýt chút nữa chặt đứt ngón tay. Mẹ của tớ sợ, cuối cùng không dám đi đánh bài nữa. Ngoan ngoãn ở nhà làm mấy việc thủ công, có thể đưa cho đàn em của Mười, để đàn em của cậu Mười đi bán giúp.” Quý Nhã San cảm thán nói.
Lần đầu tiên Đồng Đồng Tâm phát hiện ra một mặt khác của cậu Mười, là một người đàn ông tuy hung dữ nhưng lại vô cùng lương thiện đối với những người thân xung quanh.
Nhớ lại lần trước khi bị cậu Mười bắt được, suýt chút nữa bị cậu Mười ném cho chó ăn, đến tận lúc này Đồng Đồng Tâm vẫn còn sợ hãi.
Hiện tại cũng đã biết được đại khái cậu Mười là loại đàn ông như thế nào rồi.
Anh ta sẽ đối xử với những người anh ta vừa ý thật tốt, người anh ta không vừa ý, chỉ sợ anh sẽ đơn giản như bóp chết một con kiến.
“Đồng Tâm...” Quý Nhã San đột nhiên nhẹ nhàng gọi, kéo suy nghĩ của Đồng Đồng Tâm về.
“Hửm?” Đồng Đồng Tâm hoàn hồn nhìn Quý Nhã San.
Quý Nhã San nhếch miệng cười: “Tớ quyết định rồi!”
“Quyết định cái gì?” Đồng Đồng Tâm ngẩn ra một lúc, trong lòng đột nhiên dâng lên điềm chẳng lành.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!