"Gương mặt tôi giống hệt gương mặt cô sao? Ha! Tô Minh Tuyết, rốt cuộc ai mới là kẻ không biết xấu hổ?" Đồng Đồng Tâm nghe được những lời này của Tô Minh Tuyết đúng là vừa tức giận lại vừa buồn cười.
Tô Minh Tuyết là vợ sắp cưới của Điền Duy Hoàng thế mà lại không biết con người của anh?
"Đồng Đồng Tâm, người phụ nữ đê tiện này! Tôi yêu Duy Hoàng, tôi không cho phép cô cướp mất anh ấy! Tôi cảnh cáo cô, nếu lần sau cô còn dụ dỗ anh Duy Hoàng của tôi nữa tôi sẽ phá nát gương mặt cô!" Tô Minh Tuyết nghiến răng nghiến lợi chỉ vào mặt Đồng Đồng Tâm mắng té tát.
Đồng Đồng Tâm đột nhiên phát hiện Tô Minh Tuyết đã thay đổi, càng ngày càng không giống với Tô Minh Tuyết mà cô đã từng quen biết.
Người phụ nữ này quá khủng bố rồi!
Rõ ràng là cô ta đã phẫu thuật thẩm mỹ để có vẻ ngoài giống Đồng Đồng Tâm, thế mà còn cắn ngược lại nói Đồng Đồng Tâm bắt chước gương mặt của cô ta.
"Cô đúng là mụ điên không nói lý lẽ!" Đồng Đồng Tâm liếc xéo Tô Minh Tuyết, không muốn để ý tới cô ta nữa, đi thẳng về phòng, đóng sập cửa và khóa lại.
Tô Minh Tuyết giận đến nỗi đạp ầm ầm vào cửa phòng của Đồng Đồng Tâm, nhưng sau khi vẫn không xả được cơn tức cô ta giậm chân, rống lên sau đó chạy xuống lầu, gặp phải thím Lưu lại vô duyên vô cớ mắng thím Lưu một trận.
Thím Lưu bị Tô Minh Tuyết mắng mà ngớ người.
Tô Minh Tuyết thấy thím Lưu không cãi lại, tự thấy nhạt nhẽo, chỉ đành giận dữ hét lên với thím Lưu: "Còn chưa cút đi? Mau cút đi cho tôi!"
Thím Lưu liếc nhìn Tô Minh Tuyết, chửi thầm “thần kinh”, sau đó đi về phòng mình.
Trên con đường nhựa bên ngoài nhà riêng, Liên Hoa Sinh thở hổn hển cầu xin Điền Duy Hoàng: "Duy Hoàng, cậu tha cho tôi đi!"
Điền Duy Hoàng khẽ nhướn mày rậm: "Hả?"
"Duy Hoàng ... Không được rồi! Tôi không được rồi! Chạy không nổi nữa! Cậu tha cho tôi đi!" Liên Hoa Sinh lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển.
Điền Duy Hoàng thì lại chạy ung dung hơn Liên Hoa Sinh, anh nói: "Cậu ăn nhiều đồ bổ như vậy, nếu không chịu khó tập thể dục, lỡ như cậu bị tôi vỗ béo đến nỗi không tìm được vợ thì phải làm sao?"
Đồ đại bổ? Ý là chỉ món hầm thập cẩm do Đồng Đồng Tâm làm sao?
Liên Hoa Sinh lập tức như bừng tỉnh ngộ.
Điền Duy Hoàng bảo Liên Hoa Sinh chạy bộ là giả. Lấy việc công trả thù riêng mới đúng là thật.
Vì món hầm thập cẩm mà Đồng Đồng Tâm một đêm không ngủ, cho nên Điền Duy Hoàng mới bắt anh ta chạy maraton cùng coi như trừng phạt.
Ngay cả Liên Hoa Sinh cũng không nhịn nổi, oán trách nói: "Duy Hoàng, tôi thấy cậu chắc chắn có ý với em dâu của cậu."
"Trung Quân nhờ tôi chăm sóc Đồng Đồng Tâm, nếu để Trung Quân biết được cậu bảo Đồng Đồng Tâm nửa đêm làm hầm thập cẩm cho cậu, so với việc tôi kéo cậu ra ngoài chạy marathon còn tốt hơn để Trung Quân rút dao chém chết cậu đấy." Điền Duy Hoàng ra vẻ không quan tâm nói.
Liên Hoa Sinh lập tức sợ hãi nhìn chằm chằm Điền Duy Hoàng, hỏi: "Em trai cậu đáng sợ vậy sao?"
"Ai biết được?" Điền Duy Hoàng mỉm cười đầy ẩn ý, sau đó chạy về phía trước.
Liên Hoa Sinh thay đổi sắc mặt, vội vàng đuổi theo, chạy đến bên cạnh Điền Duy Hoàng.
"Vậy tôi sẽ chữa khỏi bệnh cho Quý Vận Hằng!"
"Vậy sao? Anh ta cho cậu bao nhiêu tiền mà có thể khiến cậu chữa bệnh cho anh ta thế?" Điền Duy Hoàng hiểu ý mỉm cười.
Liên Hoa Sinh lập tức xòe năm ngón tay ra với Điền Duy Hoàng.
"Một tỷ rưỡi?" Điền Duy Hoàng hờ hững nói.
Liên Hoa Sinh lắc đầu.
"Mười lăm tỷ?" Điền Duy Hoàng cũng không hề dao động.
Liên Hoa Sinh khoái chí mỉm cười, chớp mắt với Điền Duy Hoàng, nhếch miệng cười xấu xa nói: "Thế nào? Tôi giỏi không?"
"Cậu chữa khỏi bệnh cho anh ta rồi, lại không biết anh ta sẽ đi gieo vạ cho bao nhiêu cô gái khác nữa." Điền Duy Hoàng hờ hững cảm khái.
Liên Hoa Sinh bật cười, cười xong thì giơ tay vỗ vai Điền Duy Hoàng nói: "Cậu yên tâm đi! Anh ta sẽ không đi gieo giống lung tung nữa đâu!"
"Sao thế? Bác sĩ như cậu bắt đầu muốn làm Bồ Tát sống rồi à? Thế mà lại dám siêu độ gã nhà giàu lăng nhăng kia, để anh ta trở về đường ngay đấy?" Ngược lại Điền Duy Hoàng bắt đầu tò mò.
Liên Hoa Sinh tặc lưỡi cười, trả lời nói: "Hôm ấy, sau khi bạn cùng lớp với em gái Quý Vận Hằng giới thiệu Quý Vận Hằng với tôi, tôi đã nói với Quý Vận Hằng rằng sợ là sau này anh sẽ không có người nối dõi!"
"Sau đó thì sao?" Điền Duy Hoàng hỏi tiếp.
Liên Hoa Sinh khoái chí bắt đầu vòng vo: "Cậu đoán xem sau đó thì sao?"
"Tôi lười đoán, cậu nói luôn đi." Điền Duy Hoàng đáp lời.
Liên Hoa Sinh cười nói: "Thằng nhãi kia “bụp” một tiếng quỳ dưới đất, khổ sở cầu xin tôi, bảo tôi nhất định phải chữa khỏi cho anh ta. Sau đó tôi đã nói với anh ta có thể trị hết chỉ là sau này không được phát sinh quan hệ trước khi cưới. Hơn nữa sau khi kết hôn cả đời chỉ có thể làm “chuyện ấy” với vợ. Nếu làm với người phụ nữ khác chỉ sợ lại sẽ…ừm. Cậu biết mà!"
"Lời nói này mà anh ta cũng tin được à?" Điền Duy Hoàng nghi ngờ trừng mắt nhìn Liên Hoa Sinh.
Liên Hoa Sinh nói: "Đương nhiên là anh ta không tin rồi! Lúc tôi chữa bệnh cho anh ta, vẫn còn chừa lại một chiêu! Sau khi trở về, có lẽ là lại đi tìm phụ nữ, không lâu sau quay lại tìm tôi, lần này thì anh ta đã hoàn toàn tin lời tôi, còn đồng ý với tôi sau này sẽ không làm xằng làm bậy nữa."
"Cho nên, cậu thừa cơ hội tăng giá, trực tiếp tăng phí điều trị vốn chỉ có một tỷ rưỡi thành mười lăm tỷ?" Điền Duy Hoàng liếc nhìn Liên Hoa Sinh vẻ đã nắm rõ mười mươi.
Liên Hoa Sinh búng tay cái tách, gật đầu.
Điền Duy Hoàng dừng bước, nhịn không được vỗ vai Liên Hoa Sinh, trêu chọc nói: "Sau này cậu có thể chuyên chọn những kiểu đàn ông như thế này để chặt chém. Nói không chừng không tới một năm cậu sẽ có thể kiếm được gấp mấy lần tôi đấy!"
"Ý tưởng này của cậu không tệ chỉ có điều nếu làm nhiều việc kiểu này quá cũng sẽ bị trời phạt nhỉ? Tôi cũng là bác sĩ đấy!" Liên Hoa Sinh bỗng trở nên nghiêm túc.
Điền Duy Hoàng chỉ cười không nói.
Liên Hoa Sinh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nghiêm mặt nói: "Duy Hoàng, cậu còn chuyện nhớ năm đó, ba tôi nói khi ba tôi khám nghiệm tử thi cho ba cậu thì phát hiện trong máu của ba cậu có một con sâu nhỏ không rõ?"
"Sao vậy?" Sắc mặt Điền Duy Hoàng thay đổi, mày rậm nhíu lại nhìn Liên Hoa Sinh hỏi ngược lại.
Liên Hoa Sinh tiếp tục giải thích: "Tôi đã tìm thấy một trường hợp trong nhật ký bệnh án của bà ngoại Đồng Đồng Tâm. Các triệu chứng của bệnh nhân được bà ngoại Đồng Đồng Tâm điều trị giống hệt như của ba cậu lúc đó, nói thẳng ra là bị người khác hạ cổ".
"Cậu nói gì?" Đôi đồng tử của Diền Duy Hoàng có rút lại, kinh ngạc nhìn vào hai mắt của Liên Hoa Sinh.
Liên Hoa Sinh hít sâu một hơi nói ra kết luận của mình: "Tôi nghi ngờ năm đó ba của cậu bị người bên cạnh có ý định mưu sát, mà không phải là…"
"Không thể!" Điền Duy Hoàng im lặng nắm chặt nắm tay.
Liên Hoa Sinh thấy Điền Duy Hoàng không tin, nôn nóng nói: "Nhật ký bệnh án của bà ngoại Đồng Đồng Tâm viết rất rõ, loại cổ đó chỉ có người thân nhất mới có thể hạ được. Người bệnh kia là do vợ anh ta tìm thầy phù thủy lấy cổ. Khi người bệnh bị thương ngoài da, cô ta đã thừa cơ hội đó bôi bột cổ lên vết thương khiến vết thương bị nhiễm trùng. Hồi đó, những người duy nhất có thể tiếp xúc với vết thương của ba cậu, chỉ có... "
"Được rồi!" Điền Duy Hoàng quát một tiếng, ép Liên Hoa Sinh dừng lời.
Liên Hoa Sinh không lên tiếng, Điền Duy Hoàng không chịu tiếp nhận sự thật, bực bội hất tay rời đi.
Anh ta bỗng thấy anh ta không nên nói cho Điền Duy Hoàng biết sự thật.
Tuy nhiên, Bác Điền chết không rõ ràng, trong khi rõ ràng anh ta lại biết sự thật nếu giấu diếm Duy Hoàng sẽ khiến anh ta thấy vô cùng bất an.
Trở lại nhà riêng, Liên Hoa Sinh đang định về phòng nghỉ ngơi nhưng khi đi ngang qua lầu hai, anh ta liền nhớ đến Đồng Đồng Tâm, trong lòng vẫn còn có chuyện muốn hỏi cô, vì vậy anh ta chủ động đi tới gõ cửa phòng Đồng Đồng Tâm.
Đồng Đồng Tâm đang ngồi trên giường, xem phim truyền hình trên điện thoại, lúc tiếng gõ cửa vang lên cô nghĩ là Tô Minh Tuyết cố ý tới gây chuyện nên tiếp tục im lặng nhìn điện thoại di động.
"Đồng Đồng Tâm, cô đã ngủ chưa?" Liên Hoa Sinh tiếp tục gõ cửa, hỏi.
Đồng Đồng Tâm nghe thấy giọng nói của Liên Hoa Sinh ngoài cửa liền để điện thoại di động xuống, đáp: "Vẫn chưa!"
"Tôi có việc muốn hỏi cô, cô có thể mở cửa ra không?" Liên Hoa Sinh nói tiếp.
Đồng Đồng Tâm nhanh chóng xuống giường, đi dép lê, chạy tới mở cửa.
"Anh tìm tôi có chuyện gì không?" Sau khi Đồng Đồng Tâm mở cửa nhìn Liên Hoa Sinh mỉm cười hỏi.
Liên Hoa Sinh liếc nhìn Đồng Đồng Tâm, thấy hai má cô hơi sưng lên, theo bản năng nghề nghiệp bác sĩ, anh ta vô thức hỏi: "Mặt cô bị ai đánh vậy? Chẳng lẽ là mợ cả sao?"
Dù sao lúc anh ta, Đồng Đồng Tâm và Điền Duy Hoàng trở về ăn tối, mặt của cô vẫn rất bình thường.
Nhưng ăn tối xong sau khi anh ta chạy bộ về thì mặt cô đã sưng vù, trong nhà này ngoài Tô Minh Tuyết dám ra tay nặng với Đồng Đồng Tâm ra thì còn ai sẽ gây khó dễ với cô nữa chứ?
"Tôi không sao!" Đồng Đồng Tâm mím môi, muốn chuyển đề tài: "Bác sĩ Liên, rốt cuộc anh tìm tôi có việc gì?"
"Ừ! Cũng không có chuyện gì khác, tôi chỉ nghĩ hy vọng cô cố nhớ lại rốt cuộc quyển “Cổ trát” của bà ngoại cô để ở đâu? Có thật là đã bị bà ngoại cô đốt rồi không? Hoặc là đã bị bà cô cất ở chỗ nào rồi? Hay là bị ai đó lấy mất?"
"Việc này rất quan trọng với anh sao?" Đồng Đồng Tâm lúng ta lúng túng hỏi ngược lại.
Liên Hoa Sinh khẽ gật đầu, cực kỳ thành khẩn trả lời: "Vô cùng quan trọng, bởi vì liên quan đến mạng người!"
Đồng Đồng Tâm vừa nghe việc có liên quan đến mạng người thì vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc: "Vậy tối nay tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ."
"Ừm. Cô hãy suy nghĩ thật kỹ, hy vọng cô có thể nhớ lại." Liên Hoa Sinh nặng nề nói.
Đồng Đồng Tâm gật đầu với Liên Hoa Sinh.
Sau khi Liên Hoa Sinh rời đi, Đồng Đồng Tâm đóng cửa lại, nằm trở lại trên giường, cũng không còn tâm trạng xem phim truyền hình tiếp nữa.
Cô có ấn tượng về quyển: "Cổ Trát" của bà ngoại, nhưng về tung tích của quyển "Cổ Trát" đó... lại rất mơ hồ trong trí nhớ của cô.
Bác sĩ Liên nói quyển “Cổ Trát” có liên quan đến mạng người. Anh ta không giống đang nói đùa với cô.
Vì thế Đồng Đồng Tâm phải cố gắng nhớ lại, lúc nhỏ rốt cuốc bà ngoại đã cất quyển “Cổ Trát” đó ở đâu?
Đồng Đồng Tâm nghĩ tới nghĩ lui rốt cuộc mơ màng thiếp đi.
Có hai con bướm trắng nhảy múa trong bóng tối.
Hai con bướm bay lên! Bay lên! Bay lên!
Đột nhiên, bọn chúng bay ra khỏi bóng tối, xông vào một mảnh trời xanh thẳm.
Bên tai, còn truyền đến tiếng chim hót.
Một khe núi, không sâu như biển cả, cũng không ầm ầm nuốt chửng mọi thứ như thác nước.
Con suối ở vùng rừng núi này luôn chảy êm đềm giữa vạn vật, lách qua vách núi dựng đứng, từ từ chảy xuống chân núi.
"Đồng Đồng Tâm, Đồng Đồng Tâm, đừng nghịch nước nữa! Mau về nhà với ngoại!" Tiếng bà ngoại vọng ra từ xa.
Đồng Đồng Tâm đứng dưới suối, kéo ống quần có vá lên, trong đôi bàn tay nhỏ còn cầm một con cá diếc rừng to bằng lòng bàn tay.
"Bà ngoại! Bà ngoại! Con bắt được một con cá rồi! Bà xem! Con bắt được một con cá đấy!"
"Con cá kia quá nhỏ, con thả nó đi!"
"Nhưng Đồng Đồng Tâm muốn ăn cá!"
"Tối này chúng ta sẽ ăn cá chạch nướng. Bà ngoại bắt được cá chạch rồi." Bà ngoại hô lớn, sau đó cõng chiếc giỏ trúc đi dọc theo con đường rải sỏi trên núi sang sườn đồi bên bờ đối diện.
Đồng Đồng Tâm buông con cá nhỏ trong tay, giẫm lên bọt nước, bước lên con đường đá, sau đó nhặt đôi dép rách nát trên tảng đá, bước theo bà ngoại.
"Bà ngoại, chờ con với!” Vất vả lắm Đồng Đồng Tâm mới đuổi kịp bước chân của bà mình.
Bà ngoại duỗi một ngón tay về phía cô bé.
Một bàn tay nhỏ nắm chặt ngón tay đã chai sần, lắc tới lắc lui.
Một lớn một nhỏ, đi trên đường mòn trong rừng.
Giọng hát non nớt của Đồng Đồng Tâm cất lên không rõ ràng: "Vịnh Vân Hồ, Vịnh Vân Hồ, Vịnh Vân Hồ của bà ngoại… có rất nhiều mộng tưởng tuổi thơ, có ánh nắng, có sườn đồi, có dòng suối, có cây sồi bần, còn có ông thổ thần..."
"Bài hát đó tên là Vịnh Bành Hồ của bà ngoại, sao con lại thay lời rồi?" Bà ngoại cười nói.
"Con chưa bao giờ nhìn thấy Vịnh Bành Hồ, bãi biển, sóng biển, xương rồng và vị thuyền trưởng già! Con mới chỉ thấy Vịnh Vân Hồ, sườn đồi, dòng suối, cây sồi bần và thổ địa công thôi!" Đồng Đồng Tâm bắt đầu trả treo với bà ngoại.
Bà ngoại ân cần xoa đầu Đồng Đồng Tâm cười nói: "Sau này khi Đồng Đồng Tâm lớn lên, con sẽ đi ra thế giới bên ngoài để xem bãi biển, sóng biển, cây xương rồng và thuyền trưởng già!"
"Ừm! Con còn muốn dẫn bà ngoại đi theo cùng!" Đồng Đồng Tâm nũng nịu nói.
Khi cả hai vừa bước tới cổng sân rào, Đồng Đồng Tâm liền nhìn thấy hai người lạ đang ngồi trên bậc đá trước nhà.
"Mẹ ơi, con về rồi." Trong đó, một người phụ nữ xinh đẹp như hoa thủy tiên mặc bộ quân phục màu xanh đậm, thắt bím hai bím, trìu mến gọi bà của Đồng Đồng Tâm.
Nhưng bà ngoại lại lạnh lùng đặt giỏ trúc trên lưng xuống, đưa cho Đồng Đồng Tâm, bảo Đồng Đồng Tâm ôm đến phòng chứa củi.
Bên cạnh người phụ nữ lạ, là cậu bé cắt tóc húi cua, mặc áo sơ mi trắng ngắn quần yếm màu xanh xám và mang một đôi giày thể thao màu trắng.
"Mẹ..." Người phụ nữ lại thân thiết gọi một tiếng.
Bà ngoại vẫn cứ mặt lạnh như tiền, không để ý tới người phụ nữ kia.
Sau khi Đồng Đồng Tâm đặt giỏ trúc trong phòng chứa củi xong thì chạy về bên chân bà ngoại, kéo góc áo bà, nũng nịu nói: "Ngoại ơi, Đồng Đồng Tâm đói bụng rồi!"
"Mẹ, cô nhóc này là…?" Người phụ nữ mỉm cười hỏi.
Lúc này bà ngoại mới lên tiếng giới thiệu: "Con bé là con gái của chị cả cô. Đồng Đồng Tâm đây là dì hai của con."
"Đồng Đồng Tâm, chào cháu. Cháu rất xinh! Sau này lớn lên chắc chắn sẽ là một cô gái đẹp!" Người phụ nữ nhìn Đồng Đồng Tâm, mỉm cười khen ngợi cô bé.
Nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp trước mặt, lúc này người phụ nữ mới nhớ đến con trai mình, liền quay lại nhìn cậu bé đang ngẩn người ngồi trên bậc thềm.
Người phụ nữ quay lại kéo cậu bé đến chỗ Đồng Đồng Tâm và bà ngoại.
"Mẹ, thằng bé tên là Long Chi Vệ, theo họ của con. Sau này hai người cứ gọi nó Vệ là được." Người phụ nữ sờ đầu cậu bé, rồi nói: "Vệ, ngoan! Mau gọi bà ngoại!"
"..." Long Chi Vệ im lặng không lên tiếng.
Người phụ nữ bất đắc dĩ nhìn bà ngoại nói: "Mẹ, con muốn để Vệ ở đây. Mẹ có thể giúp con trông thằng bé một khoảng thời gian, sau này con sẽ đến đón thằng bé được không?"
"Tùy cô!" Bà ngoại vẫn lạnh lùng đáp lại.
Người phụ nữ mím môi đỏ mọng, sau đó ngồi xổm xuống, kéo bàn tay nhỏ bé của Đồng Đồng Tâm lên, rồi lấy viên kẹo từ trong túi ra, đặt vào lòng bàn tay cô bé nhẹ nhàng nói: "Đồng Đồng Tâm, Vệ là anh họ của cháu, sau này mỗi ngày cháu cùng chơi với anh họ được không?"
"Dạ! Được!" Đồng Đồng Tâm ngoan ngoãn gật đầu.
"Đồng Đồng Tâm thật ngoan!" Người phụ nữ mỉm cười đứng dậy.
"Đồng Đồng Tâm, con đưa Vệ đi nhóm lửa trước, lát nữa bà ngoại sẽ qua nấu bữa tối cho các con!" Bà ngoại dịu dàng nói.
Đồng Đồng Tâm đáp “dạ” một tiếng, sau đó chủ động kéo tay Long Chi Vệ nhưng lại bị Long Chi Vệ ghét bỏ hất ra.
Long Chi Vệ lập tức núp sau lưng người phụ nữ, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm Đồng Đồng Tâm.
Đồng Đồng Tâm thất vọng rũ hai bàn tay nhỏ của mình xuống.
Bà ngoại liếc nhìn Đồng Đồng Tâm ôn hòa nói: "Đồng Đồng Tâm đi nhóm lửa trước đi, bà sẽ đến sau."
Lúc này Đồng Đồng Tâm mới gật đầu đi vào phòng bếp.
Đôi bàn tay bé nhỏ của cô bé vô cùng lưu loát, đánh lửa nhóm bếp, sau khi đốt củi xong thì cầm ống nứa thổi vào bếp cho đến khi củi trong bếp kêu “tách tách”.
"Mẹ ơi…mẹ…mẹ! Hu hu…Mẹ ơi đừng đi! Đừng bỏ con mẹ ơi!"
Ngoài cửa bếp vang lên tiếng gọi xé lòng của một đứa trẻ.
Đồng Đồng Tâm để ống nứa trong tay xuống, chạy ra cửa phòng bếp theo tiếng nhìn lại.
Chỉ thấy vừa người phụ nữ kia bước nhanh ra khỏi cổng rào, bóng lưng biến mất ở khúc quanh.
Còn bà ngoại thì ôm cậu bé đang khóc ré lên kia, kéo góc áo của mình không ngừng lau nước mắt cho cậu bé.
Đồng Đồng Tâm chưa bao giờ trải qua cảm giác đau đớn khi mẹ con chia tay.