Đến tận khi thang máy phát ra một tiếng "Đinh", cửa thang máy mở ra, Đồng Đồng Tâm đi trước ra ngoài mới phát hiện nơi này là văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất.
"Anh đói rồi, đi nấu bữa tối cho anh đi." Điền Duy Hoàng vừa đi ra khỏi thang máy, thản nhiên ra lệnh.
Đồng Đồng Tâm nhìn Điền Duy Hoàng, vẻ mặt khó tin.
"Về nhà ăn không được sao? Tại sao phải ăn ở văn phòng chứ?" Đồng Đồng Tâm buồn bực hỏi.
Điền Duy Hoàng hờ hững đáp: "Lái xe xin phép nghỉ về nhà rồi, còn anh mệt rồi, không muốn lái xe nữa."
Ý của anh là đêm nay anh cũng không có ý định về nhà riêng sao?
Khóe miệng Đồng Đồng Tâm hơi co lại, cô khẽ ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, lúng túng nói tiếp: "Vậy... em tự bắt xe về là được rồi."
"..." Điền Duy Hoàng im lặng không lên tiếng, không tiếp tục để ý Đồng Đồng Tâm nữa, đi thẳng về phía phòng làm việc của mình.
Văn phòng trên tầng 2 này của anh trái lại đầy đủ tiện nghi, anh có thể không trở về nhà ngủ, nhưng Đồng Đồng Tâm cô thì không được mà.
Đồng Đồng Tâm thật muốn một mình rời đi, lại bỗng nghĩ đến một vấn đề.
Dù tối nay, cô có thể đi taxi trở về, thì sáng mai cô làm sao đi từ nhà riêng của anh cả ra ngoài chứ? Chỗ ấy chẳng những cách xa trung tâm thành phố, mà đường còn vòng vèo, nên rất hiếm xe taxi sẵn lòng xe trống đi đón người.
Trong lòng bối rối một lát, Đồng Đồng Tâm không thể không đi theo Điền Duy Hoàng vào văn phòng tổng giám đốc của anh.
Giống trước kia, Đồng Đồng Tâm ở tầng hai nấu cơm, Điền Duy Hoàng ở tầng dưới yên tĩnh đọc sách.
Sau khi nấu cơm xong, Đồng Đồng Tâm gọi Điền Duy Hoàng lên ăn cơm.
Ở đây không có Tô Minh Tuyết, không có thím Lưu, không có Liên Hoa Sinh, cũng không có Điền Trung Quân, chỉ có hai người cô và anh, an tĩnh hưởng thụ bữa tối, anh cảm thấy rất tuyệt.
Nhưng anh lại không biết cô cảm thấy rất khó chịu.
Đồng Đồng Tâm vừa ăn cơm, vừa cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Điền Trung Quân, kể cho anh về hôm nay, về tất cả những chuyện đã xảy ra trong ngày.
Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, cô chỉ kể chuyện vui với anh, còn chuyện không vui thì giấu.
Cô sẽ kể cho Trung Quân nghe những chuyện vui, nhưng lại nuốt hết tất cả những chuyện không vui vào trong bụng.
Nơi khác, trong phòng tổng thống của khách sạn, Điền Trung Quân vuốt mái tóc ướt sũng, đứng trước bồn rửa mặt, cầm điện thoại di động lên, khóe miệng khẽ nhếch, đọc tin nhắn Đồng Đồng Tâm gửi cho mình.
Anh biết hết mọi chuyện của Đồng Tâm, mà trước nay, bản thân anh chưa từng nói với Đồng Tâm bất cứ chuyện gì ở bên này.
Chuyện của anh...
Anh nên bắt đầu đề cập từ đâu nhỉ?
Điền Trung Quân để điện thoại di động xuống, vặn vòi hoa sen, tiếp tục tắm.
Sau khi tắm xong đi ra, anh thấy Quý Tư Nghiên mặc áo sơ mi trắng của mình, xinh đẹp nằm nghiêng trên ghế quý phi.
Có lẽ vì áo sơ mi của anh mặc trên người Quý Tư Nghiên đặc biệt rộng rãi, đuôi áo chớm đến bắp đùi cô ta, khiến cô ta nhìn có vẻ hết sức mảnh mai, nhưng lại không mất đi vẻ gợi cảm.
"Cởi áo ra!" Điền Trung Quân cầm lấy một chiếc khăn mặt sạch sẽ, vắt lên đỉnh đầu, không ngừng lau sạch mái tóc ẩm ướt của mình.
Giọng điệu anh không hẳn nặng nề, nhưng cũng khiến Quý Tư Nghiên cảm thấy lòng hơi trĩu xuống.
"Không muốn." Quý Tư Nghiên nhướn mày lên, đứng dậy khỏi ghế quý phi, đi về phía Điền Trung Quân: "Không muốn, em không muốn tự cởi, em muốn anh cởi cho em..."
Dứt lời, cô ta bướng bỉnh áp người về phía anh, vừa dùng cơ thể cọ cọ anh, vừa hôn lên cổ, sau đó cắn cắn vành tai anh.
Điền Trung Quân ném khăn mặt trong tay đi, trực tiếp ôm cơ thể Quý Tư Nghiên lên, bế cô ta ném về phía giường lớn.
"Xoạt ..."
Từng mảnh vải của áo sơ mi phấp phới như bươm bướm, rồi nhẹ nhàng rơi xuống tấm thảm cạnh giường.
Lúc kết thúc, Quý Tư Nghiên nằm trong ngực Điền Trung Quân, vuốt ve cơ ngực tráng kiện của anh.
Lúc vừa nãy, anh làm sao cũng không ra được, cuối cùng vẫn phải cần cô ta đổi phương thức giúp anh một tay.
Lần này, cuối cùng Điền Trung Quân đã hiểu rõ người phụ nữ mình thực sự cần là ai.
Nếu như, anh không tưởng tượng Quý Tư Nghiên thành Đồng Đồng Tâm thì anh không hề có ham muốn Quý Tư Nghiên, thậm chí cũng không muốn làm tình với Quý Tư Nghiên.
Vừa nghĩ tới Đồng Tâm, Điền Trung Quân đẩy Quý Tư Nghiên trong ngực mình ra, tức giận nói: "Sau này, đừng mặc áo của anh nữa."
"Anh giận rồi hả?" Quý Tư Nghiên lại kề tới, môi đỏ cong lên, hôn gương mặt Điền Trung Quân một cái: "Anh đừng giận mà, chỉ một lần này thôi mà, được không?"
Điền Trung Quân không nói gì nữa, đứng dậy khỏi giường, một mình đi tới trước tủ rượu phòng khách, cầm lấy một chai rượu vang, rót ly rượu uống.
Sau đó, anh lại đi ghế xích đu trên sân thượng ngồi, yên lặng châm thuốc, từ từ hút.
Thật ra anh không thích uống rượu, cũng không thích hút thuốc lá.
Chỉ là, từ sau khi bản thân bị bạn bè phản bội, mắc nợ mệt mỏi, áp lực trong lòng anh giống như một khinh khí cầu sắp nổ tung, lúc nào cũng cảm thấy hết sức căng thẳng.
Cho nên, mỗi khi tăng ca, anh lại vừa hút thuốc, vừa vẽ bản thảo thiết kế trong tay.
Sau này, Quý Tư Nghiên giới thiệu cho anh công trình, vì cần xã giao với các vị lãnh đạo, anh mới bắt đầu tiếp tục học uống rượu.
Cơn gió đêm hiu hiu thổi tới, anh như mơ hồ nghe thấy tiếng hát của Đồng Tâm.
Hiện Đồng Tâm đang ở trong nhà riêng của anh cả, nghe Đồng Tâm nói, chị dâu cũng từ thành phố Lâm Hải đến, cùng ở trong nhà riêng của anh cả.
Như vậy, mấy ngày nay, chắc Đồng Tâm sẽ không đi "Dạ Mị" hát nữa nhỉ.
Điền Trung Quân bỗng đau lòng cười khổ.
Cũng bởi vì mắc nợ mà anh đã đẩy mình và Đồng Tâm đến con đường không lối về.
Đồng Tâm đang bán mình, còn anh bây giờ không phải cũng đang bán mình sao?
Gió thổi vào mặt thật lạnh, giống như một bàn tay, quất đến gương mặt của anh đau nhức.
Trong phòng, Quý Tư Nghiên nhìn bóng lưng phiền muộn của Điền Trung Quân mà cảm thấy buồn bã chán nản.
Từ lần đầu tiên đến bây giờ, vẫn luôn là cô ta "phục vụ" anh.
Anh chưa từng dùng tình cảm thật lòng mà "yêu" cô ta, chưa từng đối xử dịu dàng với cô ta.
Quý Tư Nghiên ngồi ở trên giường, lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, cô ta nghĩ, khi Quân của cô ta và Đồng Đồng Tâm ở bên nhau, có phải cũng là Đồng Đồng Tâm "phục vụ" anh hay không.
Hay có lẽ là Điền Trung Quân anh "phục vụ" Đồng Đồng Tâm.
Suy nghĩ của Quý Tư Nghiên trở nên hoàn toàn rối loạn, cô ta cảm thấy rất ghen tỵ.
Hút thuốc xong, Điền Trung Quân lại đi vào phòng tắm, tắm hai lần.
Tắm xong, anh tiếp tục đứng trước gương rửa mặt, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào gương, đánh giá bản thân như đang đánh giá một người xa lạ.
Bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thì thối rữa, hình bóng trong gương nở nụ cười khẩy với anh.
Điền Trung Quân dường như nhìn thấy một linh hồn gian ác, bẩn thỉu, tham lam đang dần sa đọa, đang chậm rãi nuốt chửng anh.
Đồng Tâm, anh tha thứ cho em rồi, em cũng tha thứ cho anh, được không?
"Hắt xì ..." Đồng Đồng Tâm che miệng và mũi mình, hắt hơi một cái, sau đó tay còn lại vội rút tờ khăn giấy, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Điền Duy Hoàng thì vẫn luôn rũ mắt, tự nhiên yên lặng ăn cơm. Nhưng trong lúc lơ đãng, tay anh giống như không nghe đại não sai khiến, cầm lấy điều khiển từ xa, bật nhiệt độ của điều hòa giữa phòng cao lên một chút.
Sau bữa ăn, anh mới hỏi nguyên nhân tại sao tối nay cô tăng ca.
Đồng Đồng Tâm vừa thu dọn bát đũa, vừa mỉm cười, thẳng thắn nói: "Em muốn nhanh hoàn thành dự án trong tay, sau đó muốn đi đến chỗ của Trung Quân."
Điền Duy Hoàng lại thản nhiên hỏi: "Đây là ý của Quân à?"
"Không phải, anh ấy không biết. Chỉ là... em muốn đi đến bên anh ấy thôi." Đồng Đồng Tâm thẹn thùng cười một tiếng, ánh mắt ánh lên vẻ ngây thơ.
Ánh mắt Điền Duy Hoàng bất giác trở nên nặng nề, không hỏi thêm gì nữa.
Sau khi dọn dẹp xong, Đồng Đồng Tâm từ thang xoắn đi xuống, hai bàn tay mười ngón xòe ra, đan vào nhau, đi đến ngồi trước bàn làm việc bên cạnh Điền Duy Hoàng.
Điền Duy Hoàng đang xem video học quản lý tài chính, liếc mắt thấy Đồng Đồng Tâm đi đến, lập tức ấn tạm dừng video.
"Anh cả, thế này... em..."
"Góc trong cùng tủ quần áo trên tầng đều là quần áo mới, anh chưa từng mặc, em cứ thoải mái chọn một bộ mặc đi. Tủ vải cạnh máy giặt là tủ sấy khô quần áo. Đêm nay em ngủ trên giường trên tầng, anh ngủ ghế sô pha tầng dưới. Còn có vấn đề gì nữa không?" Không đợi Đồng Đồng Tâm nói hết câu, Điền Duy Hoàng đã trực tiếp nói rành mạch.
Đồng Đồng Tâm á khẩu không trả lời được, dừng một chút mới yếu ớt đáp lại: "Vậy em không làm phiền anh cả học nữa."
Điền Duy Hoàng ấn mở video, tiếp tục học, dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên, nhưng thật ra anh đang cảm thấy rất căng thẳng.
Đồng Đồng Tâm phát hiện trước mặt anh cả mình luôn có vẻ rất không được tự nhiên, mà anh cả... hình như anh ấy có vẻ thờ ơ với mình.
Đồng Đồng Tâm hít sâu một hơi, tự nhủ bản thân đừng suy nghĩ bậy bạ.
Người mà anh cả yêu là Tô Minh Tuyết, chẳng qua vì Trung Quân, nên anh ấy mới đối xử với cô như em gái mà thôi.
Sau khi không ngừng tự kỷ ám thị, Đồng Đồng Tâm cảm thấy thể xác tinh thần thoải mái hơn nhiều, thế là vui vẻ đi cầm áo sơ mi của Điền Duy Hoàng treo trong tủ làm áo ngủ, sau đó đi tắm.
Học xong, Điền Duy Hoàng tắt máy vi tính, đi tắm, khi từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy chăn rơi trên mặt đất cạnh giường, anh đi tới nhặt chăn lên.
Lúc này, Đồng Đồng Tâm ngủ ở trên giường hoàn toàn không biết gì, có lẽ vì chăn rơi mất, có chút hơi lạnh đánh tới, khiến cô vô thức trở mình, nghiêng người cuộn hai chân lên.
Áo sơ mi của anh như váy ngủ mềm mại khoác trên người cô, nhưng vì cô nghiêng người co lên, vạt áo hơi co lại, bắp đùi trắng như tuyết, hợp với bờ mông trái đào mượt mà, giống như phong cảnh xinh đẹp đập vào tầm mắt anh.
Hầu kết Điền Duy Hoàng bất giác nhúc nhích, hô hấp trở nên nặng nề, cầm chăn trong tay trì trệ, anh sửng sốt một chút, vội trùm chăn lên người Đồng Đồng Tâm, chặn cảnh xuân khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ lại.
Lại nhìn về phía gương mặt đang say ngủ của cô, ánh trăng ngoài cửa sổ, hắt lên gương mặt cô, dát lên một ánh sáng nhạt lờ mờ.
Làn da cô trắng như tuyết, trơn bóng như ngọc, khóe miệng xinh xắn, nhếch lên một độ cong yên tĩnh tuyệt đẹp.
Điền Duy Hoàng vươn tay ra, vuốt lên tóc mái đen nhánh của Đồng Đồng Tâm, yêu thương lướt qua bên tai cô, kéo một lọn tóc đen đặt lên môi mình, khẽ hôn lên đó.
Đây rõ ràng là Đồng Tâm của anh...
Đây rõ ràng là người yêu gần trong gang tấc...
Mỗi lần muốn ôm cô, mỗi lần muốn hôn cô, anh lại đành nén tâm tư này xuống không còn dấu vết.
Tình yêu ẩn nhẫn là tình yêu đau khổ nhất.
Điền Duy Hoàng giơ tay lên, sợi tóc từ từ trượt khỏi lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng rơi trở lại bờ vai Đồng Đồng Tâm.
Vòng tay tóc đen trên cổ tay anh vẫn còn, là anh tự mình cắt từ mái tóc của cô, mà cô đã sớm đã không phải là người phụ nữ của anh rồi.
Điền Duy Hoàng đau khổ xoay người rời đi, sau khi xuống tầng, nằm ở trên ghế sô pha rất lâu chưa ngủ.
Đồng Tâm nói cô muốn đi tìm Quân.
Quân đi công tác, Đồng Tâm đi cùng...
Sau này, mỗi tối, Đồng Tâm đều sẽ nằm trong ngực Quân tiến vào mộng đẹp.
Càng nghĩ như vậy, Điền Duy Hoàng chợt phát hiện mình càng đố kị với Điền Trung Quân em trai mình.
Nhưng mà ngoài đố kị anh còn có thể có được gì đây?
Cái gì cũng không có được, cái gì cũng không làm được...
Cả đêm, Điền Duy Hoàng đều trằn trọc khó ngủ.
Trên tầng, Đồng Đồng Tâm lại ngủ rất ngon.
Hôm sau, sáng sớm.
Sau khi tỉnh lại, Đồng Đồng Tâm đánh răng rửa mặt, thay lại quần áo của mình tối qua đã giặt sạch, hong khô, bắt đầu làm đồ ăn sáng cho mình và Điền Duy Hoàng.
Sau khi nấu xong bữa sáng, cô nhẹ nhàng xuống tầng, phát hiện Điền Duy Hoàng thế mà vẫn đang ngủ, thế là cô quay lại trên tầng, tự mình ăn sáng trước, sau đó để lại cho Điền Duy Hoàng tờ giấy, rồi cầm túi xách của mình trước tiên rời khởi văn phòng tổng giám đốc.
Tối hôm qua, cô là người cuối cùng cùng đi, sáng nay, cô là người đầu tiên đến văn phòng.
Đồng Đồng Tâm tinh thần phấn chấn tiếp tục vẽ bản thiết kế, thầm tính toán, có lẽ xế chiều hôm nay là cô có thể giao ra bản thảo thiết kế rồi.
Khi Điền Duy Hoàng tỉnh dậy thì đã là mười giờ sáng.
Trịnh Trung Uy đã sớm giúp anh làm xong hơn nửa công việc trong văn phòng, nhưng cũng không đánh thức anh dậy, thấy Điền Duy Hoàng tỉnh lại, mới đứng dậy từ trước bàn làm việc, cầm máy tính bảng báo cáo hành trình hôm nay.
Điền Duy Hoàng khẽ gật đầu, dậy khỏi ghế sô pha đi lên tầng, rửa mặt xong từ trong phòng vệ sinh đi ra thì nhìn thấy áo sơmi được gấp đặt trên giường, lại nhớ đến tối qua Đồng Tâm đã mặc chiếc áo đó, liền đi tới cầm lên mặc luôn lên người mình.
Anh chợt nhớ đến lời của Đồng Tâm.
Cô nói, cô muốn đi gặp Trung Quân...
Nghĩ tới đây, Điền Duy Hoàng cảm thấy hơi khó chịu nhíu mày lại, cầm điện thoại di động lên, gọi cho trưởng phòng thiết kế.
Đồng Đồng Tâm bận cả ngày, cuối cùng xế chiều trước khi tan làm đã giao bản thảo thiết kế cho trưởng phòng.
Khi cô chuẩn bị mở miệng nói với trưởng phòng xin nghỉ phép một tuần lễ thì trưởng phòng lại lấy ra một một phần tài liệu khác đưa cho cô, cũng giải thích cho cô thiết kế lắp đặt thiết bị của chủ xí nghiệp đã hoàn thành.
"Trưởng phòng, có lẽ tôi không có thời gian làm, bởi vì, tôi muốn xin nghỉ phép." Đồng Đồng Tâm nhìn tài liệu trưởng phòng đưa tới, cũng không tiếp nhận, mà đứng trước bàn làm việc của trưởng phòng, cúi đầu nói.
Trưởng phòng ngước mắt lườm Đồng Đồng Tâm một cái, dứt khoát ném tài liệu trên mặt bàn, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nội quy của công ty quy định, ngoại trừ đám tang cưới hỏi, nếu không có nguyên nhân đặc biệt thì sẽ không cho phép tùy tiện xin nghỉ phép. Mấy ngày nay, chính là thời điểm phòng của chúng ta lập công thế mà cô lại muốn xin nghỉ phép à?"
"Tôi..." Đồng Đồng Tâm vừa định giải thích.
Trưởng phòng lại khiển trách: "Đừng tưởng cô là em gái của Điền đại boss của chúng ta thì có thể muốn làm gì thì làm. Nếu cô đã làm việc ở tập đoàn Điền thị, vậy thì phải nghiêm túc, có trách nhiệm với công việc."
"Tôi hiểu rồi." Đồng Đồng Tâm cầm lấy tài liệu trên bàn, yếu ớt đáp lại, khẽ gật đầu rồi quay người rời khỏi phòng làm việc của trưởng phòng.
Thấy Đồng Đồng Tâm vẻ mặt hậm hực từ trong phòng làm việc của trưởng phòng đi ra, Tề Linh Vân liền vội vàng đứng dậy đi tới, kéo cô đi tới phòng nghỉ, vừa rót trà, vừa an ủi: "Có phải trưởng phòng không phê chuẩn cho cô nghỉ phép hay không? Cô đừng để trong lòng. Với quan hệ của cô, cô có thể trực tiếp đi tìm anh cả của cô mà."
"Như vậy... không hay lắm nhỉ?" Đồng Đồng Tâm chớp mắt hỏi.
Tề Linh Vân nhếch miệng cười một tiếng: "Có cái gì không hay chứ, anh ấy là anh trai cô mà. Chẳng phải nói, thường thì anh trai hay em gái nhất sao. Cô đi tìm anh cả cô xin phép nghỉ, có hiệu quả hơn tìm trưởng phòng nhiều."
Đồng Đồng Tâm nhìn Tề Linh Vân, chỉ khẽ mỉm cười, hờ hững đáp: "Tôi thử một chút vậy."
Buổi chiều, đúng giờ, cô tan làm.
Sau khi rời khỏi phòng làm việc, Đồng Đồng Tâm đi ra khỏi cửa chính tòa nhà, thấy chiếc siêu xe của Điền Duy Hoàng đang đỗ ở bãi phía trước chờ cô.
Nhìn thấy Đồng Đồng Tâm đi ra, lái xe mau chóng xuống mở cửa xe phía sau cho Đồng Đồng Tâm.
Đồng Đồng Tâm ôm túi xách của mình ngồi xuống, liếc nhìn Điền Duy Hoàng, đồng thời cũng nhớ đề nghị mà Tề Linh Vân đã đề cập với cô.
Anh cả là tổng giám đốc tập đoàn Điền thị, cũng tương đương với cấp trên của cô, còn là cấp trên của trưởng phòng của cô.
Cho nên, lời của anh cả sẽ giống như mệnh lệnh của Hoàng đế, trưởng phòng chắc sẽ không thể không nghe.
Nhưng mà, vào giây phút này, Đồng Đồng Tâm lại không biết làm sao mở miệng nói với anh cả chuyện mình muốn xin nghỉ phép.
Sau khi cửa xe đóng lại, xe bắt đầu từ từ chuyển động, bầu không khí trong xe vẫn tĩnh mịch như thường ngày.
Đồng Đồng Tâm trầm mặc một hồi, mấp máy môi, liếc nhìn Điền Duy Hoàng, thấy anh đang dựa cửa sổ xe nhắm mắt dưỡng thần, lại ngại quấy rầy anh, đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng.
Dọc đường trở lại nhà riêng, Đồng Đồng Tâm đều không tìm được cơ hội mở miệng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!