Đồng Đồng Tâm khẽ lắc đầu, nhưng vô cùng nghiêm túc trả lời: “Vợ thì chưa, nhưng mà có vợ sắp cưới rồi, hai người còn ở chung với nhau nữa. Anh cả em đối xử với chị dâu rất tốt, chị dâu muốn cái gì, anh cả sẽ mua cho chị dâu cái đó. Chị dâu còn thường xuyên khoe với em chị ấy là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời!”
“Là vậy à!” Ánh mắt Tề Linh Vân hơi sáng lên, nhìn có vẻ không vui mím môi, khóe miệng hơi trễ xuống.
Đồng Đồng Tâm ngồi nghiêm chỉnh lại, không buôn chuyện với Tề Linh Vân nữa, lấy bản thảo ra, vẻ nghiêm túc làm việc, lát nữa cô còn phải nhập bản thảo vào máy tính.
Tề Linh Vân như là rất mất hứng, trở về bàn làm việc của mình, tay gõ bàn phím mà tâm hồn như treo ngược cành cây.
So với buôn chuyện phiếm vô bổ thì Đồng Đồng Tâm thích dành thời gian làm việc, sửa bản thiết kế hơn.
Nhờ lời đính chính khi nãy của Đồng Đồng Tâm mà ít nhiều danh dự của Điền Duy Hoàng cũng được lấy lại.
Đồng Đồng Tâm biết, Tề Linh Vân nhất định sẽ tám những lời cô nói ra ngoài. Quả nhiên, những nữ nhân viên thích hóng chuyện trong công ty cũng không còn bàn luận sau lưng Điền Duy Hoàng việc anh là “đồng tính” nữa.
Đồng Đồng Tâm cũng không nhận được bất kỳ lời nhờ tặng quà hay tỏ tình cho Điền Duy Hoàng nào của những nữ đồng nghiệp khác nữa.
“Yêu không có được, dễ sinh oán hận.” Là cảm giác như thế nào, Đồng Đồng Tâm không hề biết, nên cũng không thể nào hiểu được tâm trạng của những nữ đồng nghiệp tỏ tình mà bị Điền Duy Hoàng từ chối.
Có điều, cô cảm thấy, so với “yêu mà không có được” thì “phản bội trong tình yêu” mới càng đáng buồn hơn!
Việc bị phản bội trong tình yêu, cô đã từng trải qua một lần rồi, cô không hi vọng mình sẽ có lần thứ hai.
Trung Quân sẽ không phản bội cô, cô tin chắc vậy!
Buổi trưa lúc ăn cơm cùng các đồng nghiệp khác, Đồng Đồng Tâm thường sẽ “học hỏi kinh nghiệm” từ những nữ đồng nghiệp đã kết hôn, hỏi bọn họ một số chuyện xoay quanh vấn đề vợ chồng sống chung.
Tề Linh Vân thấy Đồng Đồng Tâm để ý đến chuyện cuộc sống hôn nhân như vậy, bèn nhiều chuyện nói một câu: “Hôn nhân cũng như tình yêu vậy, có những lúc, càng nắm chặt thì lại càng dễ mất.”
“Nếu không giữ, thì cứ có cảm giác anh ấy càng ngày càng cách xa …” Đồng Đồng Tâm cảm thán một câu.
“Bạn trai em đi công tác rồi sao?” Tề Linh Vân lại hỏi.
Đồng Đồng Tâm buồn buồn gật đầu.
Tề Linh Vân bật cười: “Nếu em rất muốn gặp bạn trai thì xin nghỉ phép đi gặp cậu ấy đi!”
“Đi gặp anh ấy?!” Đồng Đồng Tâm ngơ ra.
Tề Linh Vân mỉm cười nói tiếp: “Đối với em mà nói, chắc tình yêu quan trọng hơn công việc nhỉ! Nếu em đã nhớ nhung bạn trai đến vậy thì mua vé đi đến chỗ bạn trai em thôi. Nói không chừng, xa nhau gặp nhau tình cảm thắm thiết hơn. Hai người biến chuyến công tác thành chuyến du lịch cũng nên.”
“Đúng thế! Sao em không nghĩ ra nhỉ?” Đồng Đồng Tâm bỗng mặt mũi hớn hở vỗ tay tán đồng.
Tề Linh Vân nhìn gương mặt tươi sáng của Đồng Đồng Tâm, bèn nở nụ cười xuất phát từ nội tâm.
Mấy năm nay đi làm, cô gặp rất ít các cô gái đơn thuần trong tình yêu như vậy.
Thật ra, trong tình yêu, phụ nữ càng đơn thuần thì lại càng là những người ngốc nghếch nhất.
Cô đôt nhiên muốn trào phúng một chút tình yêu của Đồng Đồng Tâm, nhưng rồi lại cảm thấy bản thân cũng không có tư cách đó.
Đồng Đồng Tâm nói là làm, ăn xong bữa trưa, cô bắt đầu nghiêm túc vẽ thiết kế.
Chỉ khi hoàn thành xong công việc rồi cô mới có thể yên tâm đi tìm Trung Quân được.
Năm giờ chiều, giờ tan làm, mọi người lục tục dừng việc ra về.
Lúc Tề Linh Vân rời đi, trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình Đồng Đồng Tâm, trước khi đi, cô còn chào Đồng Đồng Tâm một tiếng, khuyên Đồng Đồng Tâm không nên làm việc đến quá muộn.
Đồng Đồng Tâm mỉm cười gật đầu, sau đó tiếp tục vùi đầu vào bản thiết kế của mình.
Tuy một lòng mong có thể vẽ xong bản thiết kế nhanh nhất có thể, nhưng Đồng Đồng Tâm vẫn không quên dự tính ban đầu cho thiết kế của mình, cô đưa cụ thể những chi tiết cần thiết cho chủ sở hữu vào bản thiết kế.
Đợi từ năm giờ đến sáu giờ, Điền Duy Hoàng vẫn không thấy bóng dáng Đồng Đồng Tâm ra cổng, anh bèn xuống xe quay trở vào tòa nhà.
Lúc này thấy Điền đại boss quay lại, hai người bảo vệ kinh ngạc, khẽ gật đầu chào hỏi, còn tưởng Điền đại boss kiểm tra đột xuất bọn họ, nên không dám chểnh mảng.
Điền Duy Hoàng đi thẳng đến khu văn phòng của bộ phận thiết kế, khi đi đến trước cửa phòng, anh nhìn thấy Đồng Đồng Tâm vẫn đang bận rộn làm việc qua lớp kính trong suốt.
Mọi người đều đã tan làm rồi, mà cô vẫn còn đang làm việc?
Điền Duy Hoàng bất mãn nhíu mày, lấy điện thoại ra gọi cho trưởng phòng bộ phận thiết kế.
“Tại sao chỉ có một mình Đồng Đồng Tâm đang tăng ca?” Điện thoại vừa được kết nối, Điền Duy Hoàng đã lập tức hỏi tội thẳng thừng, giọng điệu lạnh nhạt không chút khách khí.
“Sao cơ ạ? Sao có thể! Em đâu có sắp xếp nhiều việc cho cô ấy! Bản thiết kế hiện giờ của cô ấy, phía bên chủ sở hữu không gấp, hạn giao cũng còn lâu mới tới, đâu cần thiết tăng ca!” Trưởng phòng thiết kế sốt ruột đến mức giọng nói cũng có chút khàn khàn, chỉ sợ Điền đại boss hiểu nhầm là anh ta ngược đãi cô cả Đồng Đồng Tâm.
“…” Không còn câu sau nữa, Điền Duy Hoàng không nói lời nào đã lập tức cúp máy.
Đồng Đồng Tâm không hề biết tình hình bên ngoài phòng làm việc, sau khi tiện tay bật đèn phòng làm việc lên, cô lại tiếp tục tập trung vào bản thiết kế của mình.
Bất tri bất giác, hồi nào mới sáu giờ chiều, giờ đồng hồ đã chỉ hướng chín giờ tối rồi.
Đồng Đồng Tâm nhập bản thảo xong, vui mừng thở phào một hơi, ngồi trên ghế khẽ duỗi eo mỏi, làm nốt công tác lưu tài liệu lại, rồi tắt máy tính, bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm.
Trong không gian yên tĩnh, ngoài tiếng bước chân và tiếng thở đều ra, tiếng bụng đói kêu ùng ục như được khuếch lớn, nghe vô cùng kì quặc.
Đồng Đồng Tâm rảo bước nhanh hơn, đi đến cửa thang máy, vội vàng ấn nút.
Tòa nhà này vào ban ngày náo nhiệt như trung tâm thương mại, nhưng đến tối thì lại…
Đồng Đồng Tâm vô thức nuốt nước miếng, thấy cửa thang máy mãi chưa mở, bèn ra sức ấn liên tục, nhưng thang máy vẫn không hề có dấu hiệu mở ra.
Đột nhiên, có tiếng bước chân nặng nề truyền đến bên tai cô…
“Cộp, cộp”, âm thanh như đang càng lúc càng gần phía cô.
Trên tầng này, ngoại trừ cô thì không có ai khác nữa, mà giờ cô đã đứng đợi thang máy rồi, vậy thì tiếng bước chân phía sau cô là…
Đồng Đồng Tâm siết chặt túi xách, nhịp tim “thình thịch” mỗi lúc một nhanh, mạch máu trong cơ thể cũng gia tăng tốc độ tuần hoàn, trán cô toát mồ hôi lạnh.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần…
Một tia sáng màu trắng chợt chiếu rọi từ phía sau Đồng Đồng Tâm, khiến bóng của cô trên bức tường phóng lớn hơn.
Đồng Đồng Tâm sợ hãi, cầm túi xách vội chạy đi.
Không kịp nhìn rõ người phía sau mình là ai, cô càng chạy, tiếng bước chân phía sau theo càng sát.
Ngay sau đó, Đồng Đồng Tâm chỉ cảm thấy như có thêm một tiếng bước chân nữa vang lên bên tai.
Trong lúc hoảng loạn, cô va vào một bức tường êm.
Một bàn tay to lớn ấm áp giữ chặt cánh tay cô, kéo cô qua.
Đèn trên hành lang chợt sáng bừng.
Đồng Đồng Tâm hoảng loạn, sợ hãi ngẩng đầu lên, trước mắt cô không ngờ là gương mặt điển trai như tạc của Điền Duy Hoàng.
“Tổng giám đốc Điền, chào buổi tối!” Phía sau chợt có người lên tiếng chào hỏi.
Đồng Đồng Tâm theo bản năng quay đầu lại, thì nhìn thấy một người đàn ông cầm đèn pin trong tay, mặc đồng phục bảo vệ, cung kính gật đầu chào hỏi với Điền Duy Hoàng.
Điền Duy Hoàng theo bản năng ôm Đồng Đồng Tâm đang trốn trong lòng mình, nhìn bảo vệ rồi ra lệnh: “Cậu đi kiểm tra nơi khác đi.”
“Vâng!” Bảo vệ hơi cúi người đáp rồi quay người rời đi.
Nhìn toàn bộ sự việc xảy ra, Đồng Đồng Tâm ngơ ngác, cô đang ôm chặt eo Điền Duy Hoàng, vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
Sau khi bảo vệ rời đi, Điền Duy Hoàng mới bình tĩnh nói một câu: “Vừa mất điện.”
Đồng Đồng Tâm tỉnh táo lại, thấy mình thất thố, vội buông Điền Duy Hoàng ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!