Đồng Đồng Tâm nhìn Điền Duy Hoàng, chớp chớp mắt.
Ban nãy anh có nghe sao?
Cô còn tưởng rằng…
Đồng Đồng Tâm nhận ra, Điền Duy Hoàng giống với Điền Trung Quân, chưa từng ghét bỏ xuất thân vùng nông thôn của cô, điều này khiến cô thấy rất vui mừng.
Thật ra, người nhà họ Điền bọn họ có gia sản lớn, bất kể là ông cụ Điền hay bà Điền kia đều chưa từng bài xích xuất thân của cô.
Ông cụ Điền ngoài mặt có vẻ rất lạnh nhạt với Trung Quân, nhưng thực tế, ông là người bề trên lại rất quan tâm đến Trung Quân.
Nhưng Trung Quân…
Anh dường như có khúc mắc gì đó với ông cụ Điền.
Đồng Đồng Tâm cũng không thể nói rõ được cảm giác đó.
Điền Duy Hoàng vẫn luôn cúi mắt, không dám nhìn Đồng Đồng Tâm thêm lần nào, anh sợ nếu nhìn cô thêm một lần sẽ không kiềm chế được mà muốn giành cô về từ phía em trai Trung Quân của anh.
Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, tiếp tục nhẫn nhịn…
Cho đến khi Tô Minh Tuyết từ trên tầng xuống, phá vỡ bầu không khí hài hòa giữa hai người.
Nếu không phải thím Lưu vào phòng quét dọn, Tô Minh Tuyết còn thật sự nghi ngờ không biết có phải Điền Duy Hoàng đã quên mất cô ta rồi không.
“Duy Hoàng, anh cũng thật là, dậy rồi cũng không gọi em dậy. Làm em vừa mở mắt ra lại không thấy anh ở bên cạnh, lòng em trống trải lắm.” Tô Minh Tuyết đi đôi dép lê, bước đến ôm cổ Điền Duy Hoàng từ phía sau, còn nghiêng đầu ghé đôi môi hồng làm nũng bên tai anh.
Cô ta muốn thể hiện vẻ thân mật với anh trước mặt Đồng Đồng Tâm, như vậy anh sẽ không tiện đẩy cô ta ra.
Đồng Đồng Tâm nhìn Tô Minh Tuyết một cái rồi cúi thấp đầu, lặng lẽ uống canh trong bát của mình, trong lòng lại nghĩ, có phải cô cũng nên giống như Tô Minh Tuyết, làm nũng nhiều hơn trước mặt Trung Quân để gia tăng tình cảm giữa hai người hay không?
Đối với việc Tô Minh Tuyết cố ý thân mật với mình, Điền Duy Hoàng vô cảm đứng dậy, rồi làm như không nghe thấy những lời Tô Minh Tuyết nói.
“Anh ra ngoài trước đợi em trên xe, lát nữa cùng đến công ty.” Điền Duy Hoàng lạnh nhạt nói một câu rồi cất bước rời đi.
Tô Minh Tuyết thấy Điền Duy Hoàng ra khỏi cửa, liền trở mặt quay người lại nổi giận với Đồng Đồng Tâm: “Đồng Đồng Tâm, cô cảm thấy tiền của Duy Hoàng nhà tôi không phải tiền sao? Cảm thấy Duy Hoàng nhà tôi kiếm tiền không vất vả sao? Mới sáng sớm mà cô đã nấu món sơn hào mĩ vị như vậy rồi! Cô không biết buổi sáng nên ăn thanh đạm hơn mới tốt cho sức khỏe sao? Cô không biết buổi sáng nên ăn những món nhiều chất xơ hơn mới có lợi cho sức khỏe sao? Mới sáng sớm đã ăn bào ngư, hải sâm, vi cá, chắc cô coi nhà tôi thành nhà cô rồi nhỉ, tiền có thể tùy ý tiêu pha đúng không?”
Đồng Đồng Tâm bị Tô Minh Tuyết nói cho ngơ ngác, hoàn toàn không có bất cứ lời nào để phản bác.
Tô Minh Tuyết nói không sai chút nào, đây là nhà của Tô Minh Tuyết, sao cô có thể vì Điền Duy Hoàng là anh trai của Trung Quân, Tô Minh Tuyết từng là bạn thân cũ của cô, hơn nữa quan hệ với thím Lưu cũng tốt, lại thân thiết với bác sĩ Liên kia mà coi nơi này như nhà của mình rồi sống nhàn nhã vậy chứ?
Trước kia, cô luôn chỉ có một mình, từ sau khi Trung Quân bận rộn với công việc, thật ra cô vẫn luôn cảm thấy rất cô đơn.
Đột nhiên, bên cạnh có thêm nhiều người như vậy, sống dưới cùng một mái nhà, không còn ăn cơm một mình, xem TV một mình, làm việc nhà một mình nữa.
Nơi này vừa náo nhiệt lại có sự ấm áp của gia đình, khiến cô gần như quên mất thân phận của mình.
Lời của Tô Minh Tuyết thật sự như một cái tát thức tỉnh Đồng Đồng Tâm.
“Xin lỗi.” Đồng Đồng Tâm rũ mắt, thành khẩn xin lỗi Tô Minh Tuyết.
Tô Minh Tuyết khoanh hai tay trước ngực, không khỏi nhướng mày.
Quả nhiên, cô ta phải tạo dựng uy tín của mình trước mặt Đồng Đồng Tâm.
Cô ta là mợ cả của nhà họ Điền cơ mà!
Cho dù cô ta chỉ là một kẻ giả mạo, nhưng trong mắt mọi người, cô ta chính là vợ sắp cưới hàng thật giá thật của cậu cả Điền!!
Cô ta không tóm gọn được Điền Duy Hoàng, nhưng cô ta có thể khống chế được Đồng Đồng Tâm thì cũng không tệ.
Từ nay về sau, mọi đau khổ mà Điền Duy Hoàng gây ra cho cô ta, cô ta sẽ đòi lại từng chút một từ phía Đồng Đồng Tâm.
“Lần này thì không tính toán với cô nữa, tôi cảnh cáo cô đó! Đồng Đồng Tâm! Loại chuyện này, không có lần sau nữa! Thật là, mới sáng sớm đã phải nhọc lòng vì loại chuyện này. Làm người không biết mình đang ăn bám người khác, lại còn muốn đảo khách làm chủ nữa cơ.” Tô Minh Tuyết trợn mắt với Đồng Đồng Tâm, sau đó hất tay, hét với lên tầng: “Thím Lưu, mau xuống làm bữa sáng đi, tôi đói lắm rồi.”
Đồng Đồng Tâm mím môi, thu dọn bát đũa mang vào phòng bếp mới đi lên tầng cầm túi xách của mình, buồn bã ra khỏi cửa.
Là do cô đã lơ là, lại nhất thời quên mất bổn phận của mình.
Đồng Đồng Tâm ra khỏi cửa, cúi đầu bước xuống bậc thang.
Cho đến khi cô bước hết các bậc thang, vô thức ngẩng đầu lên mới nhìn thấy chiếc xe sang trọng của Điền Duy Hoàng đang đỗ lại trước mặt cô, hơn nữa tài xế còn đứng ở bên cạnh phía ghế sau, mở cửa đợi cô lên xe.
Đồng Đồng Tâm lập tức chui vào trong xe, nhìn Điền Duy Hoàng đã ngồi đợi trong xe một lúc lâu, lên tiếng xin lỗi: “Anh cả, xin lỗi anh, để anh đợi lâu rồi.”
Điền Duy Hoàng chỉ khẽ nhìn khoảng cách giữa chỗ ngồi của cô và anh, lạnh nhạt nói: “Anh là ma quỷ sao, ở giữa rộng rãi như vậy em không ngồi, cứ ngồi sát cửa làm gì.”
Đồng Đồng Tâm ngơ ra, chỉ cảm thấy có chút ngại ngùng, lại không thể không nhích gần về phía Điền Duy Hoàng một chút.
Sau khi đóng cửa xe lại, tài xế chạy lên ghế lái xe khởi động xe.
Dồn tâm huyết để nấu món hầm thập cẩm, tối qua Đồng Đồng Tâm ngủ không được ngon, tài xế lái xe rất vững, cô ôm túi mà cứ gật gà gật gù.
Điền Duy Hoàng vốn đang xem tạp chí kinh tế, tài chính trên máy tính bảng, vô tình thấy Đồng Đồng Tâm đã ngủ gật rồi, bèn dịch người qua ngồi bên cạnh cô.
Một lúc sau, Đồng Đồng Tâm thiếp đi, điểm tựa của cô bắt đầu nghiêng về phía cửa xe.
Điền Duy Hoàng lo cô sẽ tỉnh giấc, vội đưa tay qua ôm đỡ lấy vai cô.
Bất giác, cơ thể Đồng Đồng Tâm dần dần ngả về phía Điền Duy Hoàng, cuối cùng, đầu cô rất tự nhiên gối lên cánh tay Điền Duy Hoàng.
Để cô thoải mái hơn, Điền Duy Hoàng nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế ngồi của mình, để đầu cô dựa trên vai anh mà thiếp đi.
Anh chỉ hơi nghiêng đầu qua, nơi đầu mũi liền ngửi thấy mùi hương trên mái tóc cô.
Mùi hương này vẫn là mùi chanh nhàn nhạt lúc lần đầu anh hôn cô, mùi hương khiến anh khó mà quên nổi…
Chiếc xe sang trọng đã đến trước tòa nhà tập đoàn Điền thị, tài xế đỗ xe lại một cách ổn định, vô thức quay lại nhìn Điền Duy Hoàng, đợi anh ra lệnh.
Điền Duy Hoàng thấy Đồng Đồng Tâm vẫn chưa tỉnh dậy, bèn giơ ngón trỏ của bàn tay còn lại lên vẽ một vòng tròn giữa không trung.
Tài xế hiểu ý gật đầu, lại khởi động xe sau đó lái xe đi, đi quanh tòa nhà tập đoàn Điền thị một vòng.
Cứ ngồi yên bất động như vậy cũng không phải một chuyện khó gì với Điền Duy Hoàng.
Anh cũng đã từng cùng với đồng đội mình giữ súng bắn tỉa trong tay, nằm yên bất động trong rừng nhiều giờ đồng hồ liền.
Cho dù có rắn độc hay côn trùng độc bò qua người họ hay mặt họ, anh cũng có thể bình tĩnh bất động, chỉ để đợi kẻ địch mắc câu rồi tiêu diệt bọn họ.
Bất giác, cánh tay được Đồng Tâm dựa vào dần dần trở nên tê dại, vốn phải cảm thấy rất khó chịu, nhưng Điền Duy Hoàng lại chỉ thấy cánh tay mình như có mấy con kiến bò qua lại, cảm giác ngứa ngáy khác thường khiến anh muốn gãi nhưng lại sợ đánh thức cô nên miễn cưỡng chịu đựng mà tiếp tục bất động.
Đồng Đồng Tâm thoải mái giãn mày, mỉm cười trong giấc mơ, đôi môi căng bóng của cô dưới ánh nắng chiếu vào từ ngoài cửa xe óng ánh như mật ong.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!