“Nói cách khác, cô vẫn chưa lấy được cuốn viết tay về ‘cổ’ khác mà bà ngoại cô đã biên soạn?” Liên Hoa Sinh khẽ nhíu mày, khó hiểu nhìn Đồng Đồng Tâm.
Đồng Đồng Tâm sửng sốt nhìn Liên Hoa Sinh, hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì.
Liên Hoa Sinh thấy Đồng Đồng Tâm hoàn toàn không biết gì, mới giải thích: “Trong cuốn nhật ký hành y của bà ngoại cô có một ca bệnh, bà ấy đã cứu chữa cho một bệnh nhân bị hạ cổ, còn hạ cổ gì và cách giải thế nào, bà ngoại cô nói đã ghi chép lại vào cuốn ‘Cổ Trát’ mà bà ấy tự biên soạn.”
“Cổ Trát?” Đồng Đồng Tâm ngẩn người, cố gắng nhớ lại lúc mình sống chung với bà ngoại.
Nếu không có Liên Hoa Sinh nhắc nhở, cô thật sự đã quên mất chuyện này.
“Bà ngoại tôi từng viết một cuốn như vậy, hồi nhỏ tôi đã nhìn thấy rồi, nhưng tôi ở cạnh bà ngoại từ nhỏ, bà ấy chưa từng dạy ‘thuật vu cổ’ cho tôi, nên tôi cũng không hiểu về cổ...” Đồng Đồng Tâm vừa nói vừa giơ tay lên, vô thức gãi sau gáy: “Tôi không nhớ bà ngoại đã để ‘Cổ Trát’ ở đâu, có lẽ bà ngoại đã đốt nó rồi. Bà ngoại nói, đó là đồ hại người.”
“Thế à? Nếu bà ấy đã đốt rồi thì không còn gì tốt hơn.” Liên Hoa Sinh đăm chiêu nói.
Dù gì thuật vu cổ cũng không phải thứ tốt lành gì.
“Ừm.” Đồng Đồng Tâm gật đầu tán thành.
Liên Hoa Sinh bỗng nở nụ cười ngầm hiểu, an ủi Đồng Đồng Tâm: “Giờ y thuật của bà ngoại cô đã có người kế thừa rồi.”
“Vậy là bà ngoại tôi trên trời có linh thiêng, nhất định sẽ rất vui mừng.” Đồng Đồng Tâm khẽ cười nói.
Liên Hoa Sinh nhoẻn miệng cười: “Ngày nào cô rảnh thì dẫn tôi tới trước mộ bà ngoại cô để tôi thắp nén hương.”
“Ừm, được.” Đồng Đồng Tâm gật đầu.
“Cô biết nấu ăn không?” Liên Hoa Sinh lại hỏi.
Đồng Đồng Tâm lúng túng gật đầu.
“Tài nấu nướng của cô cũng là bà ngoại cô dạy à?” Liên Hoa Sinh nhướng mày.
“Cả bà ngoại và mẹ đều dạy cho tôi, nên cũng xem như tôi học đã được mọi thứ từ bà. Nhưng Trung Quân còn nấu ngon hơn tôi.” Đồng Đồng Tâm lại bắt đầu ‘si mê’ chồng mình.
Liên Hoa Sinh chẳng có tâm trạng nghe Đồng Đồng Tâm khen Điền Trung Quân, mà đi thẳng vào vấn đề: “Không bằng cô nấu ‘Phật nhảy tường’ cho tôi đi.”
“Anh muốn ăn Phật nhảy tường?” Đồng Đồng Tâm không dám tin nhìn Liên Hoa Sinh.
“Mở vò đựng thịt, mùi thơm lan tỏa khắp phố phường, Phật ngửi thấy cũng phải nhảy tường qua.” Liên Hoa Sinh gật đầu, cười nói: “Chẳng lẽ cô không biết nấu một món ngon như vậy?”
“Tất nhiên là tôi biết rồi, nhưng... giờ tối thế này...” Đồng Đồng Tâm rất muốn từ chối, quy trình nấu “Phật nhảy tường” rất phức tạp, dùng cực kỳ nhiều nguyên liệu, hơn nữa còn rất tốn thời gian.
Liên Hoa Sinh làm như không hiểu, chẳng hề khách sáo tính nợ: “Lần trước cô ‘bị bệnh’ được Duy Hoàng bế về, là tôi đã chữa bệnh cho cô, mà thuốc dùng trên người cô rất đắt.”
Thật ra, loại thuốc kích dục mà Đồng Đồng Tâm trúng ở Dạ Mị lần trước, chỉ cần một người đàn ông là có thể hóa giải giúp cô.
Vấn đề ở đây là, Điền Duy Hoàng là chính nhân quân tử như sắt thép, nhất quyết không chịu hủy hoại thanh danh của Đồng Đồng Tâm, nên Liên Hoa Sinh mới buộc phải hy sinh viên thuốc đặc hiệu mà mình khó khăn lắm mới nghiên cứu ra.
Giờ ngẫm lại, Liên Hoa Sinh vẫn cảm thấy đau lòng, viên thuốc đó đắt lắm đấy.
“Dù giờ tôi bắt tay vào nấu, thì hôm nay anh cũng chẳng ăn được.” Đồng Đồng Tâm gượng cười.
Liên Hoa Sinh khẽ nhướng mày kiếm: “Ai bảo tôi muốn ăn vào tối nay, tôi hy vọng giờ cô bắt tay vào nấu, để sáng mai tôi thức dậy có thể ăn sáng.”
“Anh ăn sáng?” Đồng Đồng Tâm ngạc nhiên.
Người đàn này thật...
Bỏ đi, cô chẳng muốn giãi bày với anh nữa.
“Tủ lạnh nhà Duy Hoàng thật sự chẳng thiếu nguyên liệu gì cả. Cô xuống đó tìm đi, chắc chắn sẽ có nguyên liệu mà cô cần.” Liên Hoa Sinh tốt bụng nhắc nhở.
Đồng Đồng Tâm nghe ra hàm ý khác trong câu nói của người đàn ông này, rõ ràng anh ta đang hạ lệnh đuổi khách với cô.
Được rồi, nể tình lần trước người đàn ông này đã cứu cô, nên cô không so đo với anh nữa.
Đồng Đồng Tâm xoay người rời đi.
Liên Hoa Sinh nhìn bóng lưng rời đi của Đồng Đồng Tâm, không khỏi bật cười, chợt cảm thấy thỉnh thoảng “bắt nạt” cô gái này, cũng rất thú vị.
Lúc Đồng Đồng Tâm xuống lầu đi vào phòng bếp, thím Lưu đã dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp định đi ngủ, thấy cô lại chạy vào đây, còn tưởng cô đói bụng, nên tốt bụng lẩm bẩm: “Cô cả đói rồi à? Để tôi đi hâm sữa nóng cho cô.”
“Không cần đâu, thím Lưu cứ đi ngủ đi, cháu vừa cược thua với bác sĩ Liên, nên phải xuống đây nấu bữa khuya cho anh ta.” Đồng Đồng Tâm cười lúng túng.
Thím Lưu vẫn đau lòng cho cô, nên nói tiếp: “Vậy bác sĩ Liên muốn ăn gì, để tôi giúp cô nấu cho cậu ấy ăn.”
“Không không không! Thật sự không cần đâu ạ, cháu tình nguyện thua cuộc, nên phải đích thân xuống bếp. Thím Lưu mau đi nghỉ ngơi đi, thím cứ yên tâm, cháu dùng phòng bếp xong sẽ lau chùi sạch sẽ.” Đồng Đồng Tâm vội xua tay, khéo léo từ chối ý tốt của thím Lưu.
Thím Lưu cũng không miễn cưỡng nữa, đành phải cởi tạp dề trên người mình ra đưa cho Đồng Đồng Tâm, thân thiện nói: “Cô đeo cái này vào đi, đừng để quần áo bị bẩn, nhớ nấu xong phải đi ngủ sớm đấy.”
“Vâng ạ!” Đồng Đồng Tâm nhận lấy tạp dề, ngoan ngoãn gật đầu.
Thím Lưu đi nghỉ xong, thì chỉ còn lại một mình Đồng Đồng Tâm bận rộn trong phòng bếp.
Bác sĩ Liên nói, trong tủ lạnh của anh cả chẳng thiếu thứ gì...
Đồng Đồng Tâm mở tủ lạnh ra, giờ mới thật sự phát hiện ra.
Toàn bộ nguyên liệu dùng để nấu Phật nhảy tường đều có trong tủ lạnh.
Bào ngư chín lỗ, hải sâm, vi cá, keo da bò yak, bong bóng cá, nấm đùi gà, gân, nấm đông cô, mực, cồi sò điệp khô, trứng chim cút, móng giò, mề vịt.
Nếu đã có sẵn nguyên liệu rồi, thì Đồng Đồng Tâm bắt đầu “lục tung” tìm dụng cụ nấu nướng.
Sau khi đã có đủ nguyên liệu, Đồng Đồng Tâm bắt đầu đứng trước tủ bếp bận rộn.
Cô bỏ sườn lợn, gà ta, móng giò, bao tử lợn, mề vịt vào nồi Tử Sa, phải hầm luân phiên trên lửa to nhỏ trong sáu tiếng mới có thể tạo ra nước dùng thơm ngon của Phật nhảy tường.
Nên Đồng Đồng Tâm buộc phải rút điện thoại ra, cài thời gian để mình điều chỉnh lửa to nhỏ trên nồi điện Tử Sa.
Mấy nguyên liệu khác đều phải rửa sạch, sơ chế đúng cách, sau khi chuẩn bị ổn thỏa, cô lại xếp thành từng lớp bỏ vào một nồi sứ điện khác.
Bất giác đã tới đêm khuya yên tĩnh.
Phía sau phòng bếp là vườn rau mà thím Lưu tự chăm sóc, trời vừa tối sẽ có tiếng côn trùng truyền tới từ cửa sổ.
Lúc Đồng Đồng Tâm canh chừng nồi Tử Sa, nghe thấy tiếng côn trùng kêu ngoài cửa sổ, cô bất giác nằm nhoài trên tủ bếp rồi ngủ thiếp đi.
Điền Duy Hoàng trở về từ bên ngoài, lúc đi lên lầu phải đi qua cửa phòng bếp, thấy đèn trong phòng sáng choang, còn tưởng là thím Lưu đang bận rộn, nên chủ động đi vào xem thử.
Chỉ thấy Đồng Đồng Tâm đang ngồi trên ghế đẩu, nửa người trên đang nằm nhoài lên tủ bếp ngủ thiếp đi, trên đó còn có nồi điện Tử Sa đang nấu gì đó, mùi thịt thơm bốc ra từ lỗ thông hơi trên nắp nồi, rồi xộc vào mũi.
Điền Duy Hoàng chẳng hề nghĩ ngợi, mà đi thẳng qua đó, nhẹ nhàng bế Đồng Đồng Tâm lên theo kiểu “công chúa”.
Muộn thế này rồi, cô phải về phòng ngủ chứ?
Đồng Đồng Tâm ngủ rất say, hoàn toàn không biết mình đã được người khác bế đi.
Điền Duy Hoàng bế Đồng Đồng Tâm vào lòng, ngay cả bước đi cũng rất nhẹ, sợ sẽ đánh thức cô.
Anh xem cô như báu vật, thậm chí còn hy vọng thời gian chung sống với cô có thể ngừng lại thì càng tốt.
Nhưng cuối cùng thời gian vẫn không đợi người.
Điền Duy Hoàng bế Đồng Đồng Tâm về phòng, rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống chiếc giường lớn.
Lúc anh đang đi lấy chăn đắp cho cô, cô bỗng vươn tay ôm lấy cổ anh, dọa anh sợ hết hồn.
“Trung Quân... Trung Quân... em rất nhớ anh!” Đồng Đồng Tâm nói mớ.
Điền Duy Hoàng định thần nhìn lại, mới nhận ra cô vẫn nhắm chặt mắt, khóe miệng còn nở nụ cười ngọt ngào.
Cô xinh đẹp như thế, nhưng lại không phải là người phụ nữ của anh.
Thậm chí, anh chẳng thể nào tiến vào giấc mộng của cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!