Tô Minh Tuyết căm hận Đồng Đồng Tâm, tại sao cô ta có thể lấy được trái tim Điền Duy Hoàng, còn Tô Minh Tuyết cô thì không.
Liên Hoa Sinh ngửi được mùi đố kỵ thoang thoảng trên người Tô Minh Tuyết, mà mùi này khiến anh buồn bực.
Tại sao Tô Minh Tuyết lại đố kỵ Đồng Đồng Tâm?
Liên Hoa Sinh thầm nghĩ, cặp mắt gian xảo vô thức nhìn về phía Điền Duy Hoàng.
Anh bỗng cảm thấy, giữa Điền Duy Hoàng và hai người phụ nữ này có câu chuyện nào đó, mà người anh em như anh chẳng hề hay biết.
Nhưng chuyện này thật sự ngày càng thú vị.
Căn nhà lạnh tanh, nhất thời vì sự xuất hiện của hai người phụ nữ này mà trở nên cực kỳ náo nhiệt.
“Đồng Tâm, nếu cô quanh năm tiếp xúc với thảo dược, vậy thì tôi có mấy câu hỏi, liệu tôi có thể thỉnh giáo cô được không?” Liên Hoa Sinh không lôi kéo làm quen với Tô Minh Tuyết nữa, mà nhìn về phía Đồng Đồng Tâm ngay, rồi nói chuyện mình cảm thấy hứng thú.
Đồng Đồng Tâm cười thẹn thùng, xấu hổ đáp: “Tôi không dám chỉ bảo, nhưng tôi có thể nói cho anh những gì tôi biết.”
“Vậy chúng ta tới phòng thí nghiệm để trò chuyện đi.” Liên Hoa Sinh khẽ cười, giơ tay chỉ lên lầu, rồi làm động tác mời với Đồng Đồng Tâm: “Mời cô!”
Đồng Đồng Tâm mím môi gật đầu, rồi đi theo Liên Hoa Sinh.
Lúc Liên Hoa Sinh đi qua người Điền Duy Hoàng, Điền Duy Hoàng nhanh chóng nói nhỏ: “Cậu đừng xuống tay với Đồng Tâm.”
Liên Hoa Sinh không khỏi cười đáp: “Cậu cứ yên tâm, tôi không có hứng thú với phụ nữ đã có gia đình, mà chỉ hứng thú về kiến thức thảo dược của cô ấy thôi.”
Phụ nữ đã có gia đình, sáu chữ này như sáu cây kim dài bỗng đâm vào trái tim Điền Duy Hoàng.
Như thể mọi người đều đang nhắc nhở anh, Đồng Tâm đã là em dâu anh rồi, để anh khỏi mơ mộng hão huyền với cô nữa.
Điền Duy Hoàng chỉ cảm thấy đau lòng, nên giữ im lặng.
Tô Minh Tuyết rất bất ngờ, không ngờ Liên Hoa Sinh cũng sống ở đây, hơn nữa còn có cả phòng thí nghiệm của anh ta.
Mặc dù Tô Minh Tuyết cảm thấy tò mò về lai lịch của Liên Hoa Sinh, nhưng trực giác mách bảo cô rằng, người này không dễ trêu.
Trong nhà này, hình như thím Lưu không ưa cô cho lắm, thái độ mà Đồng Đồng Tâm đối với cô cũng chẳng còn thân mật như trước nữa, Điền Duy Hoàng cũng lạnh nhạt với cô, còn Liên Hoa Sinh thì cô phải đề phòng mọi lúc mới được.
Tô Minh Tuyết cảm thấy mình như bị cô lập trong căn nhà này, điều này đã khiến trong lòng cô rất khó chịu, mà mọi thứ đều xuất phát từ trên người Đồng Đồng Tâm.
Sau này, cô nhất định phải đòi lại dần từ trên người Đồng Đồng Tâm.
Điền Duy Hoàng thấy Liên Hoa Sinh và Đồng Tâm cùng đi lên lầu, thì rút cánh tay ra khỏi bàn tay của Tô Minh Tuyết.
Tô Minh Tuyết không chịu tiếp tục ôm lấy cánh tay Điền Duy Hoàng, rồi bĩu môi, dịu dàng nói: “Duy Hoàng, tối nay anh để em ngủ cùng anh, được không? Người ta ngủ một mình sợ lắm.”
“Cút!” Điền Duy Hoàng lại hất tay Tô Minh Tuyết ra, rồi chẳng thèm liếc nhìn cô ta, mà đi thẳng xuống lầu đi ra cửa chính.
“Duy Hoàng, muộn thế này rồi anh còn định đi đâu nữa?” Tô Minh Tuyết bĩu môi, tức đến mức giậm chân.
Điền Duy Hoàng hoàn toàn phớt lờ câu hỏi của cô ta, mà cứ thế đi ra ngoài.
Sau khi Đồng Đồng Tâm theo Liên Hoa Sinh đi vào phòng thí nghiệm, thì bị đồ đạc ở bên trong làm cho ngạc nhiên đến mức trợn mắt há mồm.
Trên bảng trắng trên tường viết một số công thức phân giải nguyên tố hóa học mà cô xem không hiểu; trên những dãy kệ trắng ngay hàng cũng xếp từng lọ tiêu bản nội tạng cơ thể người; còn trên mấy chiếc bàn, chai thuốc thử hóa học to nhỏ ngắn dài đang được trưng bày trên kệ.
Ngay cả hai chiếc lồng dây thép màu trắng hình chữ nhật bên cạnh cửa sổ, cũng đang nuôi mấy chú chuột bạch dễ thương.
Đồng Đồng Tâm rất có hứng thú với động vật nhỏ, lúc cô vừa đi tới trước lồng định cúi người tới gần chuột bạch, thì bị Liên Hoa Sinh gọi lại.
“Cô đừng đứng gần chúng quá, sẽ ảnh hưởng đến thí nghiệm của tôi đấy.” Liên Hoa Sinh tốt bụng nhắc nhở.
Lúc này Đồng Đồng Tâm mới đứng thẳng người, lùi về sau mấy bước, cách xa chuột bạch thí nghiệm của Liên Hoa Sinh.
Liên Hoa Sinh không khỏi cười nói: “Mặc dù khuôn mặt cô giống hệt vị mợ cả kia, nhưng tính cách thì hoàn toàn trái ngược.”
“Dù là sinh đôi cũng sẽ có tính cách khác nhau.” Đồng Đồng Tâm khẽ cười nói.
Liên Hoa Sinh nhìn Đồng Đồng Tâm, rồi chợt nhớ ra điều gì đó, nên cảm thán thẳng thừng: “Thật đáng tiếc, cô đã kết hôn rồi... Tôi chưa từng gặp cậu hai kia, nhưng đã nghe thím Lưu nhắc qua rồi, tính cách anh ta khá lầm lì, vì là con riêng, nên trong lòng cậu hai kia hơi tự ti, đã sớm dọn ra khỏi trang viên rộng lớn của nhà họ Điền, hình như còn ước gì có thể cắt đứt quan hệ với nhà họ Điền.”
“Tôi không cảm thấy tính cách Trung Quân lầm lì, hơn nữa anh ấy cũng không cảm thấy tự ti vì mình là con riêng. Anh ấy rất cố gắng, dịu dàng, lại tốt bụng, có lý tưởng riêng của mình, đồng thời anh ấy cũng rất kiên cường, trọng tình trọng nghĩa.” Đồng Đồng Tâm không hề nghĩ ngợi phản bác lại Liên Hoa Sinh.
Liên Hoa Sinh không nhịn được nở nụ cười ngẩm hiểu: “Dù gì cô cũng là người phụ nữ của cậu hai, nên một lòng hướng về anh ta.”
“Vì anh ấy là chồng tôi.” Vừa nhắc đến Điền Trung Quân, trên gương mặt xinh đẹp của Đồng Đồng Tâm luôn nở nụ cười ngọt ngào.
Liên Hoa Sinh thấy nụ cười ngây thơ trên mặt Đồng Đồng Tâm, thì chợt nhớ đến câu nói “đầu hàng cô gái ngây thơ”.
Thật ra trong lòng mỗi cô gái đều hướng về tình yêu đẹp đẽ lại trong sáng, vì luôn hướng về, nên một khi yêu thật lòng sẽ thể hiện những mặt mình ngây thơ trong sáng nhất, trước mặt người mình yêu.
Nhưng nếu tình yêu đẹp đẽ lại trong sáng này bị phá hủy...
Liên Hoa Sinh bỗng hoàn hồn, nhận ra mình đã nghĩ quá xa rồi, nên cười nói với Đồng Đồng Tâm: “Chúc cô và cậu hai hạnh phúc.”
“Cảm ơn anh.” Đồng Đồng Tâm mỉm cười gật đầu cảm ơn.
Rồi Liên Hoa Sinh cầm một số thảo dược mà anh không biết tên tới, để Đồng Đồng Tâm phân biệt giúp anh, cô không phân biệt được toàn bộ, nên về phòng lấy và bốn cuốn sách y học cổ mà bà ngoại để lại cho cô, rồi tra những loại còn lại mà cô không nhận ra giúp Liên Hoa Sinh.
Cũng may, Đồng Đồng Tâm đã tìm thấy tên và công dụng của loại thảo dược mà Liên Hoa Sinh mang về, trong mà bà ngoại viết tay.
Liên Hoa Sinh mượn cuốn viết tay đã cũ kỹ trong tay Đồng Đồng Tâm để đọc, rồi tò mò hỏi: “Cô lấy đâu ra cuốn sách này vậy?”
“Là bà ngoại tôi tự biên soạn đó, bà ấy còn viết nhật ký hành y nữa.” Đồng Đồng Tâm đáp.
Liên Hoa Sinh đảo đôi mắt tròng đen và tròng trắng rõ ràng, khách sáo hỏi: “Vậy cô có thể cho tôi mượn tiếp cuốn nhật ký hành y của bà ngoại cô để đọc không?”
“Tất nhiên là được rồi.” Đồng Đồng Tâm đồng ý ngay, rồi xoay người quay về phòng mình lấy cuốn nhật ký hành y mà bà ngoại viết đưa cho Liên Hoa Sinh.
Liên Hoa Sinh nhận lấy hai cuốn viết tay từ tay Đồng Đồng Tâm, rồi ngồi xuống trước bàn sách, bắt đầu đọc chăm chú.
Đồng Đồng Tâm thấy anh nghiêm túc, cực kỳ tập trung, thì không tiện làm phiền anh nữa, đành phải một mình thưởng thức những chai thuốc thử thể lỏng đủ loại màu sắc trên bàn thí nghiệm của anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!