“Đâu, đâu có đâu!” Đồng Đồng Tâm mỉm cười.
“Không sao! Em không cần giấu giấu giếm giếm, chị là người từng trải đó. Nếu em có vấn đề gì trong chuyện tình cảm thì có thể hỏi chị.” Tề Linh Vân đi đến trước mặt Đồng Đồng Tâm, giơ tay lên, an ủi vỗ về lên vai Đồng Đồng Tâm.
Vấn đề tình cảm của cô, người ngoài thật sự không thể giải quyết cho cô được.
Vì, ở bên ngoài, cô hoàn toàn không được Điền Trung Quân thừa nhận.
Chỉ mới trong thời gian nghỉ trưa thôi, Đồng Đồng Tâm vừa trở về bàn làm việc của mình thì đã có rất nhiều đồng nghiệp nữ không biết từ đâu xuất hiện trong bàn làm việc, liên tục đi về phía cô, gửi gắm quà cho cô, mong cô có thể thay bọn họ gửi cho anh cả Điền Duy Hoàng của cô.
Có người tặng bút, có người tặng bánh ngọt, có người tặng hộp xì gà, vân vân…
Đồng Đồng Tâm nhìn những món quà không đáng tiền này, có chút đau đầu nhíu mày.
Cô đã nói với bọn họ rồi, anh cả cô là người đã có vợ sắp cưới rồi, bọn họ còn… không chịu thôi!
Hơn nữa, những món quà này, anh cả chắc chắn sẽ không thích đâu!
Đồng Đồng Tâm rất muốn từ chối, nhưng bọn họ sẽ không cho cô cơ hội để từ chối.
Đồng Đồng Tâm bất lực, đành phải ôm một đống quà đi lên phòng của tổng giám đốc ở tầng cao nhất.
Chỉ còn nửa tiếng nữa là đến giờ tan làm, Đồng Đồng Tâm đi thang máy lên đến tầng cao nhất, vừa đi ra khỏi thang máy của nhân viên thì bắt gặp Điền Duy Hoàng đang chuẩn bị đi vào thang máy VIP chuyên dùng.
“Anh cả.” Đồng Đồng Tâm vội gọi một tiếng.
Điền Duy Hoàng thấy có túi lớn túi nhỏ treo trên cánh tay cô, trong lòng còn ôm một đống các hộp lớn hộp nhỏ, vội giúp cô một tay, giảm bớt gánh nặng cho cô.
“Em đi mua sắm sao? Mua nhiều đồ vậy, làm gì thế?” Điền Duy Hoàng khẽ hỏi.
Đồng Đồng Tâm mỉm cười, ngẩng mặt lên nhìn gương mặt đẹp trai của Điền Duy Hoàng, ngại ngùng đáp: “Những thứ này đều không phải do em mua, mà là một số đồng nghiệp em quen và không quen tặng cho anh… bọn họ hình như…”
Đây rõ ràng là chuyện mà chỉ có thời học sinh mới xảy ra, không ngờ đến khi đi làm rồi lại vẫn có thể thấy được.
Ài…
Đúng là quá trẻ con!
“Em cảm thấy anh sẽ thích những món đồ này sao?” Sắc mặt Điền Duy Hoàng lập tức lạnh đi, lại nhét những hộp quà vừa lấy về vào tay Đồng Đồng Tâm.
Đồng Đồng Tâm đương nhiên biết anh cả sẽ không thích, nhưng những món quà này, tốt xấu gì cũng là một chút tấm lòng của những người phụ nữ thầm mến anh, vậy nên, cô vẫn quyết định mang lên cho anh.
“Anh cả, những món quà này, em để đâu đây?” Đồng Đồng Tâm mím đôi môi hồng hào, vẻ mặt khó xử.
Những miếng gừng cay hai mươi, ba mươi tuổi ở trong phòng làm việc cay hơn nhiều so với một miếng gừng non mới trưởng thành không chút kinh nghiệm xã hội nào như Đồng Đồng Tâm.
Nếu anh cả không chịu nhận, cô mà mang mọi thứ trở về nguyên vẹn, nhất định bọn họ sẽ không bỏ qua cho cô.
Điền Duy Hoàng thấy vẻ mặt bất lực của cô, bèn nói với trợ lý Trịnh Trung Uy đứng cạnh: “Trung Uy, cậu đem những món quà này mang tới phòng hậu cần, sau đó bảo phòng hậu cần đưa ra thông báo, bảo những nhân viên tặng những món quà này tự mình đi nhận, hơn nữa, không có lần sau!”
“Vâng!” Trịnh Trung Uy gật đầu, lập tức tiến lên nhận lấy hết những món đồ trong tay Đồng Đồng Tâm.
Đồng Đồng Tâm ngại ngùng nhìn Điền Duy Hoàng một cái, thấy Trịnh Trung Uy đã mang những món đồ đó vào thang máy, lúc cô cũng chuẩn bị đi theo sau vào thang máy cùng, Điền Duy Hoàng lại đột nhiên kéo tay cô lại.
“Đồng Tâm…” Điền Duy Hoàng đè thấp giọng nói của mình, gọi cô một tiếng.
Đồng Đồng Tâm quay người lại, thuận theo cổ tay của mình nhìn xuống bàn tay to lớn của Điền Duy Hoàng, cho đến khi nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của anh.
“Anh vẫn chưa ăn trưa, em nấu cho anh đi.” Điền Duy Hoàng nói tiếp.
Đồng Đồng Tâm ngơ ngác trừng lớn mắt, còn chưa kịp từ chối thì đã bị Điền Duy Hoàng kéo vào phòng làm việc của tổng giám đốc.
“Anh cả, chỉ còn nửa tiếng nữa là em phải vào làm rồi, nếu anh vẫn chưa ăn trưa thì có thể bảo trợ lý của anh đặt đồ ăn ngoài cho anh.” Đồng Đồng Tâm chu miệng nói, sắc mặt không vui.
Cô cũng không phải bảo mẫu của anh, sao phải nấu cơm cho anh chứ!
“Anh không ăn quen đồ ăn bên ngoài.” Điền Duy Hoàng lạnh nhạt nói, lại mang ý không chịu buông tha.
Đồng Đồng Tâm đột nhiên nhớ đến gì đó, mỉm cười: “Hay là, anh cả, anh gọi điện cho thím Lưu, bảo thím ấy…”
“Phòng làm việc của anh cái gì cũng có, cần gì phải khiến thím Lưu vất vả một chuyến. Hơn nữa, anh thích đồ ăn nóng hổi mới ra khỏi nồi!” Điền Duy Hoàng khẽ nhíu đôi mày kiếm lại, bàn tay đang nắm cổ tay của Đồng Đồng Tâm tăng thêm sức, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm nghị.
“Anh cả, hay là, anh bảo trợ lý của anh giúp anh tìm một đầu bếp của khách sạn đến nấu cho anh một bữa đi!” Đồng Đồng Tâm cười khổ nói.
Cô đã đồng ý với Trung Quân, không nấu cho anh cả ăn nữa.
Ánh mắt Điền Duy Hoàng trầm xuống, anh không nói gì nhưng vẫn không chịu buông tay cô ra.
Anh chỉ muốn ăn đồ mà cô nấu, sao lại khó đến vậy?
“Rốt cuộc là em có nấu hay không?” Điền Duy Hoàng lạnh lùng chất vấn.
Đồng Đồng Tâm nhíu đôi mày lá liễu, mím môi, thái độ kiên quyết: “Không nấu!”
“Em chỉ là em gái của anh mà thôi!” Điền Duy Hoàng lại nhấn mạnh lần nữa, sắc mặt lạnh lùng, lúc này, trái tim của anh cũng đau đớn theo.
Anh chỉ cảm thấy trái tim của mình như vừa bị thứ gì đó cắm vào, đau đớn không thôi, khiến anh không thể nói thành lời.
“Anh không buông tay em ra thì sao em nấu cho anh được?” Đồng Đồng Tâm thật sự bị khí thế của anh làm cho ngây ra, không thể không đồng ý.
Điền Duy Hoàng vốn đã có một khí thế bức người, từng lời nói và cử chỉ của anh vô cùng mạnh mẽ, mãnh liệt.
Đồng Đồng Tâm cảm thấy khi đứng trước mặt anh, cô trở nên vô cùng, vô cùng nhỏ bé, thậm chí đến cái chữ nhỏ bé đó cũng không bằng.
Suy nghĩ của cô không hề quan trọng, chỉ có vị cậu cả lạnh lùng này mới là quan trọng nhất.
Vậy nên, cậu cả lạnh lùng này thật sự rất khó hầu hạ!
Điền Duy Hoàng thấy cô đã đồng ý thì khẽ nhếch miệng, nở một nụ cười tựa cười mà lại như không cười, buông tay cô ra.
Đồng Đồng Tâm thầm thở dài trong lòng, nhìn Điền Duy Hoàng một cái rồi vào phòng tổng giám đốc.
Điền Duy Hoàng đi theo phía sau Đồng Đồng Tâm, nhìn bóng lưng xinh đẹp của cô, đôi mắt lạnh lùng kia hiện lên một ý cười không dễ nhận ra.
Lúc lên tầng, Đồng Đồng Tâm nhận ra, điểm mà lần trước anh không hài lòng với thiết kế của cô đã được chỉnh sửa lại, hoàn thiện theo sở thích của anh.
Quả nhiên, anh chính là kiểu người đàn ông luôn làm theo ý mình, mình anh là nhất.
Sở thích của anh lớn hơn bất cứ ai, bất cứ chuyện gì.
Vốn buổi trưa Đồng Đồng Tâm không được nghỉ ngơi, bây giờ lại bị giày vò trong phòng bếp, cô không dễ gì mới nấu xong một món, còn đích thân bày biện xong bát đũa rồi, lại bị Điền Duy Hoàng gọi lại, bảo cô ngồi một bên nhìn anh ăn.
Nếu cô không nhìn anh ăn, anh sẽ nói với người bên ngoài cô chính là vợ sắp cưới của anh, dù sao Tô Minh Tuyết trông cũng giống y hệt cô.
Đồng Đồng Tâm cảm thấy, ở công ty, so với cái danh “vợ sắp cưới” Tô Minh Tuyết của Điền đại boss, thì cái danh “em gái Điền đại boss” dễ sống hơn nhiều.
Ít nhất, mọi người đều coi “em gái” của Điền đại boss như “em chồng” nhà mình mà đối xử, còn “vợ sắp cưới” sẽ trở thành kẻ thù chung trong lòng tất cả các đồng nghiệp nữ.
Điền Duy Hoàng hiểu rất rõ điều này trong lòng nên mới cố ý lấy nó ra để “bắt nạt” cô.
Đồng Đồng Tâm không thể không ngồi xuống trước bàn ăn, khẽ mím môi, một tay chống lên cằm, một tay đặt lên bàn, năm ngón tay gõ vào mặt bàn một cách nhàm chán để trút hết những cảm xúc bất mãn trong lòng cô ra ngoài.
Tâm tư của cô đều viết hết trên mặt, cũng bị Điền Duy Hoàng thấy rõ mồn một, nhưng mà, đối với anh mà nói, tâm tư lúc này của cô không quan trọng, quan trọng là, người của cô có thể ngồi bên cạnh anh là tốt rồi.
Chút suy nghĩ riêng này của anh, cũng chính là chút mong muốn xa vời của anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!