Thấy sự nhiệt tình của mọi người, Đồng Đồng Tâm chợt cảm thấy thói đời bất công quả nhiên chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ.
Trước kia, khi cô chỉ là một nhân viên thực tập chưa tốt nghiệp, không nơi nương tựa, không có chỗ dựa, đi đến đâu hình như cũng đều là người ở tầng lớp thấp nhất, tiền lương không cao nhưng lại làm nhiều việc nhất.
Giờ đây, cô vẫn là một nhân viên thực tập chưa tốt nghiệp, nhưng vì có thêm thân phận là em gái của Điền đại boss, nên ai nấy nhìn cô cũng thấy thuận mắt, tiền lương cao, lại còn được làm công việc nhẹ nhàng.
Nhưng mà, cô vẫn chưa hài lòng với hiện giờ.
Đồng Đồng Tâm không chỉ muốn duyệt bản vẽ thiết kế, mà cô còn muốn chính tay mình thiết kế, vì vậy nên đã chủ động nói ra mong muốn của mình với trưởng phòng.
Cô muốn dùng thực lực của mình để khiến mọi người tin tưởng và nể phục cô.
Phòng thiết kế ở trụ sở chính của tập đoàn Điền thị so với phòng thiết kế ở bất động sản Địa Lợi mà nói, mọi công việc đều nhẹ nhàng hơn, vì bản thảo thiết kế đều do nhà thiết kế của phòng làm việc bên bất động sản Địa Lợi hoàn thành, bản thiết kế hoàn thiện đều ở phía trụ sở chính bên này.
Trưởng phòng là một người đã quá bốn mươi, nhìn có vẻ là một người đàn ông trẻ rất có kinh nghiệm. Anh ta đeo một chiếc kính màu bạc trên sống mũi, mặc vest đi giày da, thắt cà vạt màu đỏ sẫm, trông rất chỉnh tề.
Đồng Đồng Tâm đứng trước bàn làm việc của trưởng phòng, vẻ mặt nghiêm túc, khiến người trưởng phòng này phải nhìn bằng một ánh mắt khác.
“Vậy cô cầm bản thảo này về rồi hoàn thiện với mức độ cao, thời gian ba ngày, làm được chứ?” Trưởng phòng đẩy đẩy gọng kính, rút ra một phần tài liệu từ chồng tài liệu chất đống như núi bên phải, đưa cho Đồng Đồng Tâm.
Hai tay Đồng Đồng Tâm nhận lấy tài liệu, cô mỉm cười gật đầu.
“Vậy cô đi đi!” Trưởng phòng lịch sự gật đầu.
Đồng Đồng Tâm hơi gật đầu, cầm tài liệu, vui vẻ trở về bàn làm việc của mình.
Cô mở túi tài liệu ra, lấy bản thảo thiết kế bên trong ra xem một lúc, rồi mỉm cười.
Quả nhiên không khác gì so với cô đoán, đơn hàng mà trưởng phòng giao cho cô không khó chút nào.
Đồng Đồng Tâm lại chợt nhớ đến phó phòng Tôn Ly Ly ở phòng thiết kế bên bất động sản Địa Lợi.
Còn nhớ khi đó, vừa mới bắt đầu phó phòng Tôn Ly Ly đã gây khó dễ cho cô…
Bỏ đi…
Tuy trong lòng Đồng Đồng Tâm vẫn còn chút buồn bã, nhưng giờ đây cũng xem như là cơn mưa đã qua để lại cầu vồng, cô phải làm tốt chuyện trước mắt đã.
Buổi trưa, chuông tan làm trong phòng làm việc vang lên đúng giờ.
Lúc Đồng Đồng Tâm nghe thấy tiếng chuông, suýt chút nữa tưởng rằng cô còn đang ngồi trong phòng học ở cấp ba.
Khi cô ngẩng đầu lên khỏi máy tính, đồng nghiệp trong phòng làm việc lần lượt đứng dậy, đi ra cửa chít thẻ tan làm.
“Đồng Tâm, cô về nhà ăn cơm trưa hay xuống nhà ăn nhân viên ăn với chúng tôi?” Đồng nghiệp nữ Tề Linh Vân ngồi phía trước Đồng Đồng Tâm đứng dậy hỏi cô.
Lúc này Đồng Đồng Tâm mới chú ý đến cô ấy, tạm dừng công việc trong tay, nhìn Tề Linh Vân mỉm cười: “Ăn với mọi người.”
“Vậy chúng ta đi thôi!” Tề Linh Vân mỉm cười nói.
Khi cô ấy cười, đôi mắt kia cong lại như vầng trăng khuyết, vừa đáng yêu vừa rung động lòng người, khiến cô có ấn tượng rất sâu sắc.
Đồng Đồng Tâm lập tức nhớ được dáng vẻ của Tề Linh Vân, vô thức nhìn thẻ làm việc trước ngực cô ấy, mới biết được cô ấy tên là “Tề Linh Vân”.
Hai người nói chuyện với nhau một hồi, Đồng Đồng Tâm bèn đổi cách gọi, gọi Tề Linh Vân là “chị Vân”.
Bởi vì, cô ấy lớn hơn cô năm tuổi, năm nay Tề Linh Vân đã hai mươi ba rồi, có điều mới đến phòng thiết kế này làm việc được một năm.
Tề Linh Vân độc thân, chưa có bạn trai nên người nhà cô ấy vẫn liên tục giới thiệu đối tượng cho cô ấy, nhưng cô ấy đều không thích.
Đồng Đồng Tâm và Tề Linh Vân cùng với những đồng nghiệp nữ khác của phòng thiết kế đi ăn cùng nhau, ngồi ở một chiếc bàn tròn lớn.
Mọi người vừa ăn vừa buôn dưa lê, nói chuyện trên trời dưới đất, đủ mọi chủ đề.
Còn Đồng Đồng Tâm thì cảm thấy bản thân không biết nên góp vui chuyện gì, bèn lặng lẽ ăn cơm, yên lặng nghe bọn họ nói chuyện cười đùa.
Vốn dĩ, chủ đề này sẽ không hướng về phía cô, nhưng không biết ai là người mở đầu, dần dà mọi người muốn nghe ngóng về Điền Duy Hoàng từ chỗ Đồng Đồng Tâm cô.
“Đồng Tâm, anh trai cô, cũng chính là Điền đại boss của chúng ta đó, đã có bạn gái chưa?”
“Điền đại boss bình thường thích làm gì?”
“Nhà Điền đại boss chúng ta ở đâu thế?”
“Mẹ của Điền đại boss có dễ chung sống không?”
…
Còn chưa đến một phút, niềm hứng thú hóng chuyện về Điền Duy Hoàng của những người phụ nữ trên chiếc bàn này đã đạt đến đỉnh điểm.
Đồng Đồng Tâm chỉ trả lời đúng một câu hỏi, đó chính là: “Anh trai tôi đã có vợ sắp cưới rồi…”
Ngay lập tức, mọi người đều trở nên yên tĩnh.
Tề Linh Vân ngồi bên cạnh Đồng Đồng Tâm không khỏi bật cười, ban nãy cũng chỉ có một mình cô ấy là không hỏi Đồng Đồng Tâm về chuyện của Điền Duy Hoàng.
Sự bình tĩnh của Tề Linh Vân khiến những đồng nghiệp nữ khác ngồi bên cạnh không hẹn mà cùng trêu đùa.
“Linh Vân à! Nghe nói cô không vừa mắt đối tượng xem mắt nào của mình cả. Nếu như, đổi lại là kiểu người như Điền đại boss của chúng ta, người đàn ông muốn tiền có tiền, muốn sắc có sắc, có phải cô sẽ không kén chọn nữa không!”
“Đừng nói Linh Vân, nếu đối tượng xem mắt của tôi cũng là người đàn ông kiểu cao to, đẹp trai, giàu có như vậy, tôi cưới liền!”
“Ấy ấy ấy! Tôi cũng thế! Tôi cũng muốn lấy mấy người đàn ông cao to, giàu có, đẹp trai!”
“Đàn ông có tiền mà lại đẹp trai thì cũng phải có nhân cách tốt còn biết yêu thương phụ nữ, nếu không, lấy về cũng khổ thôi!” Tề Linh Vân thấy mấy người phụ nữ này mồm năm miệng mười, không khỏi ngắt lời.
“Ấy ấy ấy! Mọi người không biết mà thôi, cô bạn chơi từ hồi nhỏ của tôi lấy một người đàn ông vừa có tiền lại vừa đẹp trai. Nhưng mà, người đàn ông đó gia trưởng lắm, nói gì mà sẽ nuôi bạn tôi cả đời, bạn tôi không cần phải đi làm. Kết quả, mọi người đoán sao? Người chồng có tiền có sắc đó của bạn tôi ngoại tình rồi! Mà đối tượng ngoại tình lại chính là mối tình đầu của chồng cô ấy. Vì bạn tôi không đi làm, không có nguồn lực kinh tế, cũng không dám li hôn với chồng cô ấy. Chỉ có thể chịu đựng kẻ thứ ba kia!
“Tội nghiệp vậy!”
“Đúng là tạo nghiệp mà!”
Nghe những đồng nghiệp đột nhiên nói đến chủ đề này, Đồng Đồng Tâm lại chợt liên tưởng đến Điền Trung Quân.
Điền Trung Quân không chỉ có tiền mà còn đẹp trai, vậy thì… có phải anh cũng có một mối tình đầu nào đó mà cô không biết hay không?
“Đàn ông à! Những cô gái thời thanh xuân trong lòng bọn họ đều là mối tình đầu!”
“Chưa chắc đâu! Tôi không phải mối tình đầu của chồng tôi, nhưng bây giờ chồng tôi vô cùng yêu thương tôi!”
“Cô yêu chồng cô, là vì cô “biết làm bộ làm tịch, lẳng lơ”, biết làm thế nào để nắm bắt trái tim của chồng cô, còn biết nên kinh doanh hôn nhân của mình như thế nào mà thôi!”
Mỗi người mỗi ý.
Đồng Đồng Tâm chìm đắm trong suy nghĩ của mình.
Nếu như, một ngày nào đó, mối tình đầu của Điền Trung Quân đột nhiên xuất hiện, tranh giành Điền Trung Quân với cô, lúc đó cô phải làm thế nào?
Bỏ đi bỏ đi! Đừng nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn này nữa!
Cô chỉ hi vọng chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra với cô!!
Nhưng mà, sau bữa trưa, Đồng Đồng Tâm lại như bị thần sai quỷ khiến mà lấy điện thoại ra, trốn vào một lối đi an toàn, gọi điện cho Điền Trung Quân.
Chuông điện thoại reo một lúc lâu, Điền Trung Quân mới nghe máy.
Nghe đầu bên kia điện thoại rất ồn ào, có tiếng đàn ông nói chuyện ồn ào, cũng có tiếng cười đùa vui vẻ của phụ nữ, Đồng Đồng Tâm nghe ra được, anh đang đi xã giao, còn đang dùng bữa cùng khách hàng.
“Bây giờ anh có chút việc bận, nếu không có chuyện gì thì anh cúp máy đây.” Giọng nói của Điền Trung Quân rất lạnh nhạt, hơn nữa còn có chút mất kiên nhẫn.
Đồng Đồng Tâm mím môi, nhất thời không biết nên nói gì, chỉ im lặng.
“Đồng Tâm, nếu em không nói gì thì anh cúp máy đây!” Điền Trung Quân nói tiếp.
Đồng Đồng Tâm vội lên tiếng, thẳng thừng nói ra tâm tư của mình: “Trung Quân, em nhớ anh rồi.”
“Ừm, anh ở bên ngoài bận rộn khoảng thời gian này rồi sẽ về bên em.” Giọng nói của Điền Trung Quân nhẹ nhàng hơn đôi chút.