Quy tắc là chết, con người mới sống.
Anh không muốn vì quy tắc mà phá hoại tình cảm của hai anh em họ.
Điền Duy Hoàng và ông cụ Điền tâm sự xong, lúc đi ra khỏi vườn của ông cụ Điền, vừa bước chân vào biệt uyển thì liền nhìn thấy phòng của Đồng Tâm vẫn đang sáng đèn.
Khoảng thời gian Đồng Tâm không ở nhà họ Điền, khu biệt uyển này giống như lãnh cung, lạnh lẽo tiêu điều, cỏ mọc um tùm. Có thể thấy được, về sau Tô Minh Tuyết hoàn toàn không còn ở đây nữa.
Nhưng lúc này, Điền Duy Hoàng nhìn thấy phòng của Đồng Tâm đang sáng đèn, như bị thần sai quỷ khiến, đôi chân không nghe theo não mà bước về phía căn phòng.
Điền Duy Hoàng bước đến trước cửa, lịch sự gõ cửa.
“Cửa không khóa, mời vào.” Bên trong truyền ra giọng nói của Đồng Tâm.
Điền Duy Hoàng hơi ngơ ra, rồi anh đưa tay, đẩy cửa ra.
Ngay sau đó, khi hai cánh cửa chuyển động trong không khí, có một làn gió ùa tới, lan ra một mùi hương không thể diễn tả bằng lời.
Mùi hương này rất nhạt, ngửi vào khiến người ta sảng khoái cả người, như bị quyến rũ mất tâm trí.
Điền Duy Hoàng có chút thất thần, đập vào ánh mắt anh là chân nến đỏ trên bàn tròn, nến đỏ đang cháy với ngọn lửa màu xanh.
“Duy Hoàng… anh đến rồi à!” Lại là giọng nói mềm mại như nước của Đồng Tâm.
Như là từ chân trời xa xôi, lại như là phảng phất bên tai, như mộng như ảo, mơ mơ hồ hồ.
Điền Duy Hoàng nhìn về phía phát ra âm thanh, hai tay vòng ra đằng sau đóng hai cánh cửa lại.
“Cạch” một tiếng, giây phút cánh cửa đóng lại, có một cơn gió lùa vào, ngọn nến trên bàn tròn lay động, khiến hương thơm trong căn phòng càng nồng nàn hơn.
“Duy Hoàng…”
Phía sau tấm rèm che, một bóng dáng yêu kiều của người phụ nữ, mềm mại uyển chuyển đi về phía này.
Đồng Tâm…
Điền Duy Hoàng nhìn người phụ nữ này, bước lên phía trước, kéo lớp rèm hạt, rồi kéo lớp rèm vải ra.
“Đồng Tâm” thoa chút phấn, yêu kiều ngước mắt lên, mái tóc đen cùng với đôi môi đỏ mọng.
Cô mặc một chiếc váy màu trắng ôm ngực, một nửa bầu ngực lộ ra, khẽ phập phồng theo hơi thở của cô.
“Đồng Tâm, em…” Điền Duy Hoàng muốn nói lại thôi, vô thức híp mắt lại, nghi ngờ rằng anh đã gặp ảo giác.
“Đồng Tâm” chắp hai tay lại để bên eo, hơi cúi người xuống, giọng nói yêu kiều mềm mại: “Đồng Tâm thỉnh an thiếu gia.”
Điền Duy Hoàng khẽ ngơ ra, đôi mày kiếm nhíu lại.
“Đồng Tâm” đứng dậy, cất bước lại gần, đôi bàn tay ngọc ngà mềm mại như rắn nước quấn lên cổ Điền Duy Hoàng.
Cô nhón chân lên, ngước mắt nhìn Điền Duy Hoàng vẫn đang im lặng.
Ngọn nến lay động, gương mặt của “Đồng Tâm” sáng bóng.
Điền Duy Hoàng nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt với ánh mắt như thiếu như đốt, trong mũi là một mùi hương không thể nói rõ bằng lời.
“Đồng Tâm” kéo Điền Duy Hoàng về phía mình, sau đó híp mắt lại, dâng đôi môi hồng hào mềm mại của mình lên đôi môi mỏng gợi cảm của Điền Duy Hoàng.
Lúc môi cô sắp chạm đến môi anh, chợt có một bàn tay lớn ngăn lại.
Điền Duy Hoàng dùng sức đẩy ra, khiến “Đồng Tâm” không kịp phòng bị xoay người một cái.
Anh vòng hai tay cô ta ra sau lưng, tay còn lại bóp chặt cổ cô ta.
“Tô Minh Tuyết, cô cho rằng chỉ cần như vậy, dùng chút hương liệu, đóng giả thành Đồng Tâm là có thể quyến rũ được tôi?” Điền Duy Hoàng lạnh lùng “hừ” một tiếng.
Tô Minh Tuyết ngơ ra, chỉ cảm thấy cổ họng bị chèn ép bởi hai ngón tay khiến cô ta không thể thở nổi.
Sao cô ta lại quên chứ?
Trước kia Điền Duy Hoàng từng nhập ngũ, nhất định đã được huấn luyện đặc biệt.
Vậy nên, chút trò mèo này của cô ta cũng chỉ là trò vặt ba xu trước mặt anh mà thôi.
Nếu như, cô ta thật sự là Đồng Tâm, anh sẽ không chút do dự mà muốn cô ta.
Nhưng vấn đề là, cô ta không phải, cho dù cô ta có giả vờ giống Đồng Tâm hơn đi chăng nữa thì cũng sẽ bị anh nhìn thấu.
“Duy Hoàng… em vì anh, đã hi sinh nhiều đến như vậy, anh không thể chấp nhận em dù chỉ một chút sao? Em chỉ mong, chỉ mong anh có thể…”
“Im miệng!” Không đợi Tô Minh Tuyết nói xong, Điền Duy Hoàng đã lạnh lùng quát lên.
Anh không muốn nghe những lí do quang minh chính đại đó của cô ta, thứ mà người phụ nữ này yêu thích chỉ có tiền mà thôi.
Đương nhiên, suy đoán của anh không hề sai chút nào.
Tô Minh Tuyết quả thực xem trọng thân phận cậu cả nhà họ Điền, người thừa kế tương lai của tập đoàn Điền thị của anh, những quyền lợi, tiền tài mà anh sở hữu, vậy nên cô ta mới muốn chinh phục anh.
Anh càng từ chối cô ta, cô ta lại càng muốn có được anh.
Không từ một thủ đoạn nào!
“Duy Hoàng, em sẽ khiến bản thân trở thành Đồng Tâm mà anh thích.” Tô Minh Tuyết yếu ớt nói.
Điền Duy Hoàng nhếch miệng, khẩu thị tâm phi “hừ” một tiếng: “Ai nói với cô, tôi thích Đồng Tâm?”
Cái gì? Anh không thích Đồng Tâm sao? Sao có thể!
Tô Minh Tuyết có chút không thể tin nổi.
Điền Duy Hoàng quay người Tô Minh Tuyết lại, đối diện với anh, đôi môi mỏng nhếch lên thành một độ cong lạnh lùng: “Nếu tôi thích Đồng Tâm, cô lại có một gương mặt giống hệt với Đồng Tâm, mà giờ đây Đồng Tâm lại trở thành em dâu của tôi. Sao tôi không dứt khoát chấp nhận cô cho rồi, coi cô là thế thân của Đồng Tâm?”
Lời này cũng không sai…
Lời này, anh đang nói với cô ta là anh không thích Đồng Tâm sao?!
Tô Minh Tuyết đương nhiên tin vào lời nói năng bừa bãi này của Điền Duy Hoàng.
Yêu một người là yêu hết mọi thứ của đối phương, không liên quan đến vẻ bề ngoài, không liên quan đến hoàn cảnh, vậy thì có liên quan đến gì chứ? Thật ra, thật sự yêu một người thì không cần lí do.
Điều này, Tô Minh Tuyết sẽ không bao giờ hiểu được.
Bởi vì, cô ta sẽ không bao giờ thật lòng yêu người khác.
Điền Duy Hoàng thấy Tô Minh Tuyết không nói gì, bèn thả Tô Minh Tuyết ra, lạnh lùng quát: “Dọn căn phòng này cho sạch sẽ, rồi cút về phòng của cô ngủ đi.”
“Duy Hoàng…” Tô Minh Tuyết ôm ngực, lại gọi anh với giọng yêu kiều, mềm mại như nước.
Nhưng Điền Duy Hoàng hoàn toàn không để ý đến cô ta mà quay người bước ra cửa, kéo cửa ra đi ra ngoài.
Cho dù trong phòng tràn ngập mùi hương liệu, anh cũng không thể nào coi người phụ nữ khác thành Đồng Tâm được.
Quả nhiên, Đồng Tâm là Đồng Tâm, bất kể người phụ nữ nào cũng không thể bắt chước cô.
Nhưng Điền Duy Hoàng lại hi vọng, có một người phụ nữ đến thay thế vị trí của Đồng Tâm trong tim anh, như vậy, anh sẽ không phải đau khổ, nhẫn nhịn, thậm chí là bất lực trong tình yêu như vậy…
Sáng hôm sau.
Tô Minh Tuyết kéo vali ra khỏi phòng, lặng lẽ đi theo phía sau Điền Duy Hoàng.
Cho đến khi cô ta đích thân đặt vali vào cốp chiếc xe việt dã, trong cả quá trình này, Điền Duy Hoàng không hề giúp đỡ cô ta một tay, vì, anh chưa từng thương hoa tiếc ngọc cô ta.
Anh chỉ thương tiếc cho Đồng Đồng Tâm, anh chỉ yêu thương Đồng Đồng Tâm.
Đồng Đồng Tâm đối với Điền Duy Hoàng mà nói chính là tất cả của anh.
Tô Minh Tuyết thấy rõ được, trong lòng cũng đã nghĩ thông suốt, là cô ta bá chiếm thân phận của Đồng Tâm, cướp đi mọi thứ vốn thuộc về Đồng Đồng Tâm, anh hận cô ta cũng là điều hiển nhiên.
Nhưng, cô ta cảm thấy, anh đáng đời!
Đàn ông trên cả thế giới này đều như nhau!
Càng là người phụ nữ không thể có được thì càng là những người tốt đẹp nhất trong lòng đàn ông.
Tô Minh Tuyết cũng đã nghe nói, sở dĩ lần này cô ta có thể đi Bình Dương cùng Điền Duy Hoàng hoàn toàn là vì Đồng Tâm cũng ở trong nhà riêng của anh.
Ngoài mặt thì nói Đồng Tâm mời Tô Minh Tuyết đi Bình Dương chơi, nhưng thực ra cũng chỉ là kéo cô ta đi cùng để tránh hiềm nghi cho hai người mà thôi.
Tô Minh Tuyết cảm thấy cô ta không ngốc, cô ta sẽ không để Đồng Tâm kia chơi đùa mình như vậy.
Nếu lần này Đồng Tâm đã chủ động “mời” cô ta, vậy cô ta sẽ nhân cơ hội này mà cẩn thận bồi đắp lại “tình chị em thắm thiết” với Đồng Tâm mới được.
Nói không chừng, cô ta lấy được lòng Đồng Tâm, Điền Duy Hoàng sẽ thay đổi cách nhìn về cô ta.
Mọi hành vi của Tô Minh Tuyết hoàn toàn đều là vì khiến cô ta có thể trở thành mợ cả chân chính của nhà họ Điền.
Cái cô ta yêu cũng là tiền và quyền của Điền Duy Hoàng, chứ cô ta không hề có chút tình yêu nào với Điền Duy Hoàng.
Đối với một người vẫn luôn qua lại giữa vô số người đàn ông như Tô Minh Tuyết mà nói, tiền thực tế hơn so với đàn ông, cô ta sẽ không trao trọn tình cảm của mình cho bất cứ người đàn ông nào.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!