Nhất định là Tô Minh Tuyết đã nói gì đó với mẹ anh, nên mới khiến mẹ anh cự kỳ bất mãn với anh.
Cũng đúng, từ sau khi anh mang theo Đồng Đồng Tâm rời khỏi biệt thự nhà họ Điền ở thành phố Lâm Hải, anh chưa từng quay trở về.
Trước đó, bà Điền còn công khai khiển trách Đồng Đồng Tâm không thể bắt lấy trái tim của chồng, nói Điền Trung Quân lâu như vậy không trở về biệt thự nhà họ Điền đồng thời thờ ơ với cô, nhất định là do người làm vợ như cô đã có lỗi gì đó.
Bây giờ thì hay rồi, bà Điền đã "bị vả mặt", đừng nói Đồng Đồng Tâm, ngay cả Tô Minh Tuyết sắp trở thành con dâu bà, cũng bị con trai Điền Duy Hoàng của bà đối xử y như Điền Trung Quân đối xử với Đồng Đồng Tâm.
Tô Minh Tuyết có thể nuốt cơn giận này, nhưng người làm mẹ như bà thì không thể nghẹn.
Điền Duy Hoàng thẳng thừng từ chối, bà Điền lập tức đe dọa, nếu anh không tự mình đến đón thì sẽ không cho Tô Minh Tuyết đến thành phố Bình Dương.
Vì có thể để Đồng Đồng Tâm yên tâm ở lại nhà riêng của mình, Điền Duy Hoàng không thể không đồng ý với yêu cầu này của bà.
Chẳng qua chỉ là về thành phố Lâm Hải một chuyến, tự mình đi biệt thự nhà họ Điền đón Tô Minh Tuyết, không có gì lớn.
Sau đó, bà Điền còn an ủi Tô Minh Tuyết, nói trong lòng con trai mình vẫn có cô ta.
Biết được Điền Duy Hoàng sẽ trở lại đón mình, trong lòng Tô Minh Tuyết nhất thời nở hoa, đồng thời bản thân cũng chăm chút việc ăn mặc một phen.
Giờ cơm trưa, Đồng Đồng Tâm ngồi đối diện Điền Duy Hoàng, cúi đầu, lặng lẽ ăn cơm.
Mà thỉnh thoảng ánh mắt Điền Duy Hoàng lại lơ đãng dừng trên người Đồng Đồng Tâm.
Đây là biểu hiện mà khi một người thích một người khác mới có.
Ngay cả dì Lưu cũng nhìn ra được, cậu chủ nhà bà thích cô gái này.
Cơm nước xong xuôi, buổi chiều, Điền Duy Hoàng bảo Đồng Đồng Tâm ở lại nhà riêng, ngày mai mới cùng anh đến công ty trình diện.
Đồng Đồng Tâm đồng ý, Điền Duy Hoàng dặn dò dì Lưu vài câu, rồi rời đi.
Sau này, cô sẽ không còn một mình ăn cơm, một mình ở nhà ngây ngốc nữa.
Đồng Đồng Tâm còn gửi tin nhắn cho Điền Trung Quân, báo cho anh biết cô đã đến ở nhà riêng của anh Cả, đồng thời, chị dâu Tô Minh Tuyết cũng sẽ chuyển tới ở cùng cô.
Nhưng Điền Trung Quân chỉ nhắn lại một chữ "Tốt", ngoài ra không có gì nữa.
Đồng Đồng Tâm không biết tại sao mình lại biến thành như bây giờ, dù biết rõ Điền Trung Quân sẽ không trả lời lại cô nhiều, nhưng vẫn ôm hy vọng với anh.
Hi vọng anh quan tâm mình nhiều hơn, hi vọng anh thương tiếc mình nhiều hơn, còn hi vọng anh có thể yêu cô một chút.
Nhưng cuối cùng, hi vọng của cô vẫn không thành hiện thực.
Ban ngày Điền Trung Quân và Quý Tư Nghiên cùng nhau gặp mặt các lão làng trong giới kinh doanh bàn chuyện hợp tác, buổi tối ở trên giường lớn khách sạn lại cùng Quý Tư Nghiên nước sữa hòa nhau.
Điền Duy Hoàng trở lại biệt thự nhà họ Điền ở thành phố Lâm Hải, lại bị bà Điền lôi kéo cùng ăn cơm tối, còn nói là do Tô Minh Tuyết tự mình xuống bếp.
Nhìn một bàn ăn đủ sắc hương vị này, Điền Duy Hoàng nhìn ra được Tô Minh Tuyết đã khá hao tâm tổn sức.
Nhưng anh không hề cảm kích tấm lòng của cô ta.
Trong mắt anh, Tô Minh Tuyết chẳng qua là người phụ nữ giả dối, ham tiền.
Một người phụ nữ xấu xa từ trong xương tủy, dù bề ngoài có xinh đẹp rạng rỡ, giả vờ tỏ ra vô hại như thế nào, thì cũng không thay đổi được cái nhìn ban đầu của anh về cô ta.
Điền Duy Hoàng chợt cảm thấy đúng là anh không thể tiếp tục để Tô Minh Tuyết ở bên cạnh mẹ và ông nội nữa, ngộ nhỡ ngày nào đó, người phụ nữ này lại giở trò gì hoặc rót thuốc mê hồn gì cho mẹ và ông nội khiến hai người họ ép anh cưới cô ta vào cửa nhà họ Điền, vậy chẳng phải là càng gay go sao?
Nhưng mà anh thấy so với lần trước trang điểm cầu kỳ, lần này Tô Minh Tuyết có vẻ trang điểm nhạt hơn rất nhiều, hơn nữa dáng vẻ sau khi trang điểm, nếu chỉ nhìn thoáng qua sẽ thấy thật giống hệt Đồng Tâm.
Mỗi cái nhăn mày hay nụ cười của Tô Minh Tuyết đều giống Đồng Tâm y như đúc.
"Duy Hoàng, anh nếm thử món này xem." Tô Minh Tuyết ngồi bên cạnh Điền Duy Hoàng, cầm đũa, từng cái nhấc tay nhấc chân giống như một cô con gái nhà giàu đã được học lễ nghi gia giáo, tao nhã gắp thức ăn cho anh.
Ngay cả âm thanh của cô ta...
Cũng trở nên rất giống Đồng Tâm...
Có lẽ, suốt ngày ở bên cạnh Tô Minh Tuyết nên ông nội và mẹ không nghe ra, nhưng Điền Duy Hoàng anh lại nghe ra manh mối cô ta đang cố hết sức bắt chước âm thanh của Đồng Tâm.
"Đêm nay hãy ở lại đây đi, ngày mai hãy quay về thành phố Bình Dương cũng không muộn."
Bà Điền vừa mở miệng, ông cụ Điền cũng gật đầu tán đồng.
Bà Điền hi vọng con mình ở bên cạnh nàng dâu tương lai này của mình nhiều hơn.
Còn ông cụ Điền lại hi vọng cháu đích tôn của mình có thể ở bên lão già ông nhiều hơn.
Điền Duy Hoàng gật đầu đồng ý, nhưng không như mẹ mình mong muốn mà là theo ông nội mình.
Sau bữa tối, Điền Duy Hoàng cùng ông cụ Điền tản bộ trong vườn hoa phía sau.
Ông cụ Điền lại nhắc đến chuyện của Điền Trung Quân, nói gần đây Điền Trung Quân không an phận lắm.
Nghe vậy, Điền Duy Hoàng cũng không lên tiếng.
Ông cụ Điền than thở: "Cháu ấy, cháu quen với cuộc sống quân đội rồi, trọng tình trọng nghĩa, lại không biết thương trường không giống như chiến trường, người nhà và kẻ địch không dễ phân chia, lòng người hiểm ác!"
"Ông nội, Quân là em trai cháu, cũng là cháu trai của ông. Dù Quân có suy nghĩ riêng hay là bản thân nó muốn làm một mình, điều này chỉ chứng minh nó có lòng cầu tiến, chẳng lẽ không tốt sao?" Điền Duy Hoàng nói đỡ cho Điền Trung Quân.
Nhưng ông cụ Điền không đồng ý: "Nếu nó chỉ đơn thuần có lòng cầu tiến thì ông cũng không cần buồn rầu như vậy. Ông lo là sau này nó sẽ nhằm vào tập đoàn Điền thị."
"Ông nội, dù Quân muốn tập đoàn Điền thị, cháu sẽ chia cho nó một nửa, có gì mà không được? Nó cũng là con trai của ba, cháu trai của ông nội, anh em ruột của cháu. Tương lai, một nửa tập đoàn Điền Thị cũng là của nó, hợp tình hợp lý cũng hợp pháp." Điền Duy Hoàng hùng hồn nói.
Anh và Quân là anh em tình thâm, tại sao ông nội lại châm ngòi ly gián chứ?
Nghe Điền Duy Hoàng nói vậy, bàn tay già nua như vỏ cây của ông cụ Điền nắm lấy ba toong, tức giận chọc mạnh xuống nền gạch một cái.
"Cốp" một tiếng, Điền Duy Hoàng lập tức ngậm miệng.
"Tại sao ông nội cháu chỉ có một đứa con trai là ba cháu chứ? Đó là vì ông không muốn nhìn thấy anh em tàn sát lẫn nhau. Tập đoàn Điền thị được truyền lại đã hơn trăm năm rồi, ông nội đã từng làm con trưởng, rõ ràng đã là người thừa kế được định sẵn của tập đoàn Điền thị, nhưng còn phải tranh đấu gay gắt với hai người em không an phận của mình. Chuyện cho tới bây giờ, Quân là người như thế nào, chẳng lẽ ông nội không nhìn rõ sao? Cháu hãy nhìn thử chú họ cháu Điền Nhuận, đến nay ba ông ta còn ghi hận ông nội cháu, còn xui khiến chú Điền Nhuận của cháu nhằm vào tập đoàn Điền thị. Từ đời tổ tông đến nay, tập đoàn Điền thị đều chỉ có một người thừa kế, chưa từng bị chia cắt. Dù ba cháu có còn sống, nó cũng sẽ đồng ý cách làm của ông, giao tập đoàn Điền thị cho cháu quản lý. Hoàng, cháu phải nhớ rõ điều đó cho ông. Ông không cho phép cháu mềm lòng với Quân. Tương lai, tập đoàn Điền thị chỉ có thể là của cháu, tương lai sau này chỉ có thể là của con trưởng của cháu. Chế độ của tập đoàn Điền thị chỉ truyền cho con trưởng, mãi mãi không được thay đổi." Ông cụ Điền dựng râu trừng mắt, gằn từng câu.
Điền Duy Hoàng đành im lặng, lặng lặng lắng nghe dạy bảo của ông nội.
Thì ra ông nội kiêng kỵ Quân là bắt nguồn từ việc ông phải tranh chấp quyền lực và tài sản với hai người em của mình khi còn trẻ.
Sau khi bình tĩnh lại, ông cụ Điền ôn hòa nhã nhặn, lại có vẻ đau buồn nói: "Hoàng, đây là mong muốn cuối cùng của ông, ông không hi vọng cháu làm trái ý nguyện của ông."
Điền Duy Hoàng cúi đầu, rồi thề thốt đáp: "Vâng! Cháu trai hiểu, cháu nhất định sẽ giữ vững tập đoàn Điền thị, tuyệt không để nó bị người chia cắt."
Những lời Điền Duy Hoàng có thể rất hay, nhưng trong lòng anh lại đầy mâu thuẫn.
Anh không phải người thời đại trước, không quan tâm quy củ thời đại trước.
Nhưng anh lại không thể không nghe lời ông nội.
Quân biết rõ chuyện người thừa kế của tập đoàn Điền thị chỉ truyền cho con trưởng
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!