Đồng Đồng Tâm chợt cảm thấy tủi thân, nhưng cố nén không để nước mắt mình rơi xuống, đồng thời chậm rãi, dịu dàng đáp lại: "Điền Trung Quân, em xin lỗi, khiến anh lo lắng rồi..."
Thật ra, vì không muốn để anh lo lắng cho mình nên cô mới không nói anh biết.
Kết quả, vẫn hại anh lo lắng cho cô.
"Được rồi, em không sao là tốt rồi." Nghe thấy âm thanh mềm mại đó, cơn giận của Điền Trung Quân lập tức tiêu tan, sau khi tâm tình dịu lại, mới vẻ mặt ôn hòa nói: "Em chuyển đến nhà riêng của anh trai anh ở đi, nhà riêng của anh ấy rất an toàn, hơn nữa còn có người giúp việc có thể chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho em."
"Em..." Đồng Đồng Tâm muốn nói lại thôi, vốn định kháng cự, nhưng vì không muốn Điền Trung Quân tiếp tục lo lắng cho mình, nên cuối cùng vẫn yếu ớt đồng ý: "Vâng."
"Anh còn có việc, cúp máy nhé."
"Dạ, tạm biệt anh."
"Tút ..."
"Điền Trung Quân, anh ..." Phải sớm quay về một chút!
Đồng Đồng Tâm còn chưa dứt lời, phía bên kia, Điền Trung Quân đã cúp điện thoại.
Điền Duy Hoàng vẫn đứng ở cạnh cửa phòng ngủ quan sát Đồng Đồng Tâm đa sầu đa cảm, dáng vẻ mảnh mai còn chịu tủi thân, không khỏi đau lòng.
Đồng Đồng Tâm đặt di động trong tay xuống, quay người đi đến trước tủ quần áo, mở tủ quần áo ra, bắt đầu thu dọn hành lý.
Cô không muốn dọn đến nhà riêng của anh Cả, dù là có lý do, nhưng nếu chuyện này bị đồn ra ngoài thì cũng không được hay lắm.
Dù sao, cô cũng chỉ là em dâu của anh mà thôi.
Đồng Đồng Tâm chợt nghĩ tới điều gì, xoay người một cái, mới phát hiện anh cả Điền Duy Hoàng đang đứng ở cửa phòng ngủ đợi mình.
"Anh, anh cả..." Đồng Đồng Tâm hơi nhíu mày, ngập ngừng một chút, hỏi tiếp: "Minh Tuyết, cô ấy... cũng tới nhà riêng ở phải không?"
"Cô ấy không ở thành phố Bình Dương, mà ở lại biệt thự nhà họ Điền ở thành phố Lâm Hải, hàng ngày chăm sóc ông nội và mẹ anh." Điền Duy Hoàng hờ hững đáp.
Gần đây, qua điện thoại anh đã nghe thấy mẹ mình rất vui vẻ, nói anh đã tìm cho bà một cô con dâu vừa hiểu chuyện lại được lòng người.
Mấy ngày nay, Tô Minh Tuyết ở biệt thự nhà họ Điền, sau khi tham gia xong kỳ thi đại học, không ngày nào rảnh rỗi. Cô ta không chỉ đi theo đầu bếp hàng đầu của thành phố học nấu nướng, mà còn đi theo một sư phụ già lão luyện trong việc truyền thụ kỹ thuật học được khẩu kỹ.
Hiện Tô Minh Tuyết không chỉ biết nấu những món ngon lấy lòng hai trưởng bối trong nhà, mà còn có thể bắt chước tiếng chim thú sâu cá, thậm chí là âm thanh nam nữ già trẻ, phối hợp với sư phụ già đó ở sau màn đóng kịch y như thật, chọc cho ông cụ Điền hết sức vui vẻ.
Nhưng Điền Duy Hoàng hiểu rõ ý đồ của Tô Minh Tuyết.
Cô ta thấy mình không được chào đón ở chỗ anh, lại muốn giữ vững địa vị mợ chủ tương lai của cậu chủ nhà họ Điền, cô ta có thể không thay đổi mánh khóe đi lấy lòng hai trưởng bối trong nhà sao?
Điền Duy Hoàng đã cảnh cáo Tô Minh Tuyết, chỉ cần cô ta an phận, không đi quấy rối Đồng Tâm thì anh sẽ cho cô ta thân phận vợ chưa cưới cậu cả nhà họ Điền hữu danh vô thực này.
Đồng Đồng Tâm đảo mắt, mấp máy môi, ngậng ngừng khẩn cầu: "Anh cả, anh có thể... nói với Minh Tuyết là người em dâu này muốn mời chị dâu đến thành phố Bình Dương chơi hay không?"
Điền Duy Hoàng biết lúc này Đồng Tâm nhắc đến Tô Minh Tuyết với anh là có ý gì, nhất định là vì tránh hiềm nghi.
Nếu Tô Minh Tuyết tới thành phố Bình Dương, mà Đồng Đồng Tâm còn ở trong nhà riêng của anh thì Tô Minh Tuyết cũng nhất định phải ở nhà riêng của anh.
Điền Duy Hoàng không thoải mái khi để Tô Minh Tuyết ở nhà riêng của mình, nhưng giờ đây vì Đồng Tâm, anh không thể cứ khăng khăng làm theo ý mình.
Thấy Điền Duy Hoàng không nói gì, Đồng Đồng Tâm còn tưởng bản thân đã quá tự cho là đúng, nhưng khi cô đang đắn đo xem có nên thu lại lời vừa nói hay không thì Điền Duy Hoàng lại rầu rĩ lên tiếng: "Được."
"Cám ơn anh cả!" Đồng Đồng Tâm bật cười thoải mái, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi đợi Đồng Đồng Tâm thu dọn xong vali hành lý, Điền Duy Hoàng chủ động cầm vali giúp cô, đưa cô ra khỏi nhà lên xe của mình.
Đồng Đồng Tâm ngồi ở ghế cạnh ghế lái, nhìn con đường tiến về nhà riêng của Điền Duy Hoàng có vẻ rất quen thuộc, trong lúc lơ đãng trong đầu lại xuất hiện một số hình ảnh hồi ức không vui.
Muốn đi nhà riêng của Điền Duy Hoàng, nhất định phải đi ngang qua một khu biệt thự tên "Vườn hoa".
Trước đó, Tô Minh Tuyết đã mua một biệt thự trong khu biệt thự này, hơn nữa trang trí trong nhà còn do chính Đồng Đồng Tâm thiết kế cho cô ta.
Đồng Đồng Tâm nhớ rõ ngày ấy, khi cô đi khu biệt thự Vườn Hoa giúp Tô Minh Tuyết đo biệt thự mới, sau khi xong việc ra ngoài thì trời chợt đổ mưa to.
Cô bị mưa xối cho ướt sũng, đồng thời bị xe chạy qua vũng nước làm nước bẩn tung tóe khắp người.
Mà lúc đó, Điền Duy Hoàng từ trên một chiếc xe việt dã khí phách đi xuống.
Anh còn chưa nói gì, đã ôm hôn cô nồng nhiệt.
Trước khi anh biết được cô là em dâu anh, anh đã từng có rất nhiều cử chỉ thân mật khó hiểu với cô.
Anh hôn cô, vuốt ve cô, nói với cô những lời vừa mập mờ vừa bá đạo.
Hành vi của anh luôn khiến Đồng Đồng Tâm thẹn quá hoá giận, khó có thể lý giải được.
Hiện tại, nhìn Điền Duy Hoàng đang tập trung lái xe, vẫn đẹp trai như cũ, trong vẻ cao ngạo lại mang theo hơi thở cấm dục, khác một trời một vực với dáng vẻ nhiệt tình với cô trước kia.
Khi đi ngang qua khu biệt thự Vườn Hoa, Điền Duy Hoàng chợt mở miệng nói: "Minh Tuyết có mua một biệt thự ở đây, đã trang trí xong rồi, cũng đã chuyển sang tên em, đây là quà cưới tặng em và Quân."
"Hở?" Đồng Đồng Tâm kinh ngạc.
Tô Minh Tuyết có thể tốt vụng như vậy sao?
Tất nhiên, cô không hề nghĩ sai.
Ý tốt này của Tô Minh Tuyết chính là bị Điền Duy Hoàng "ép" ra.
Thật ra, căn biệt thự này vốn nên thuộc về Đồng Đồng Tâm cô.
Không, nói đúng là tất cả những gì mà Tô Minh Tuyết từng có vốn thuộc về Đồng Đồng Tâm.
Nếu như không phải do Tô Minh Tuyết cản trở...
Nghĩ vậy, tay cầm lái của Điền Duy Hoàng nắm thật chặt, mày kiếm cau lại, phát tiết bất mãn và căm hận trong lòng.
Sau khi bình tĩnh lại, Đồng Đồng Tâm mới yếu ớt nói: "Cảm ơn anh."
Sau khi đến nhà riêng của Điền Duy Hoàng, mở cửa đón hai người bọn họ chính là một phụ nữ trung niên.
Đồng Đồng Tâm nhớ người phụ nữ này, lần đó bà ấy đã giúp cô hong khô quần áo.
Vừa nhìn thấy hai người bọn họ, bà đã hạ thấp người gật đầu, hết sức cung kính lên tiếng: "Cậu chủ, mợ chủ."
"Cô ấy không phải mợ chủ, sau này bà cứ gọi cô ấy là cô chủ là được." Điền Duy Hoàng cởi giày, hai chân một trước một sau, xỏ vào dép lê dành cho nam đã dược chuẩn bị sẵn sàng từ trước ở trên mặt đất.
"Vâng, cậu chủ, xin chào cô chủ!" Bà mỉm cười nhìn về phía Đồng Đồng Tâm sau lưng Điền Duy Hoàng, lần nữa chào hỏi.
Đồng Đồng Tâm thay dép lê, ngơ ngác nở nụ cưởi rạng rỡ, dịu dàng hỏi thăm: "Chào dì, cháu phải xưng hô với dì như thế nào ạ?"
"Cứ gọi tôi là dì Lưu là được." Dì Lưu hiền hòa đáp lại.
Dì Lưu là chị của quản gia Lưu, quản gia riêng của Điền Duy Hoàng, cũng đã trải qua đào tạo người giúp việc chuyên nghiệp, không chỉ quản lý việc nhà đâu vào đấy, mà còn tuyệt đối trung thành với chủ.
Trước kia, Điền Duy Hoàng rất ít khi về nhà riêng, nên dì Lưu một tuần tới quét dọn vệ sinh một lần là đủ.
Bây giờ, Điền Duy Hoàng về thành phố Bình Dương tiếp quản tập đoàn Điền thị, nên số lần về nhà riêng cũng nhiều hơn, để tiện phục vụ cậu Cả nhà họ Điền, thời gian này dì Lưu vẫn luôn ở đây.
"Cháu chào dì Lưu!" Đồng Đồng Tâm rất kính trọng dì Lưu, không hề đối xử với bà như người giúp việc.
"Tôi đã dọn dẹp sạch sẽ phòng của cô chủ rồi. Giờ tôi sẽ dẫn cô chủ tới.
Khi dì Lưu chuẩn bị đưa tay kéo vali hành lý bên cạnh chân Đồng Đồng Tâm, thì cô đã kéo vali hành lý đến trước mặt mình, mỉm cười nói cám ơn: "Tự cháu xách được."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!