Điền Trung Quân giật mình, mỉm cười từ chối nói: "Không được, tối nay anh còn có việc."
"Cô ấy về rồi đúng không?" Quý Tư Nghiên ủ rũ, buồn bã hỏi.
Điền Trung Quân mím môi gật đầu.
Kể từ khi anh ta nói với cô ta rằng mình đã kết hôn với Đồng Tâm thì anh ta không còn giấu diếm cô ta bất kỳ điều gì nữa.
Ngược lại với Đồng Tâm, anh nói dối với cô chuyện mình đã quay lại thân thiết với mối tình đầu.
Kỳ thật, cũng không thể xem là anh ta gạt Đồng Tâm trong chuyện này!
Anh ta chưa từng đề cập chuyện của Quý Tư Nghiên với Đồng Tâm.
Quý Tư Nghiên nhìn Điền Trung Quân định hỏi khi nào thì anh ta ly hôn với Đồng Tâm nhưng cô ta đã kiềm chế được.
Cô ta âm thầm cảnh cáo bản thân rằng vào thời khắc mấu chốt này, cô ta phải bình tĩnh và không được dồn ép Trung Quân.
Huống chi, mấy ngày này, Trung Quân đã đối xử với cô ta không khác gì người yêu.
Nắm tay, ôm, hôn, trên giường, những chuyện nên làm đã làm, không nên làm cũng đã làm rồi.
"Vậy được! Chúng ta hẹn lại ngày khác vậy.” Quý Tư Nghiên miễn cưỡng vui vẻ cười rồi xoay người đi .
Điền Trung Quân không nghĩ nhiều, một mình trở về phòng làm việc.
Thang máy của Quý Tư Nghiên vừa xuống lầu một, thì chiếc thang máy chuyên dụng của Điền Duy Hoàng bên cạnh cũng vừa khéo đến lầu một.
Hai người bước ra khỏi thang máy gần như cùng lúc, nhưng Quý Tư Nghiên nhanh hơn Điền Duy Hoàng một bước.
Điền Duy Hoàng chỉ nhìn thấy góc nghiêng của Quý Tư Nghiên.
Còn Quý Tư Nghiên vẫn chưa thấy Điền Duy Hoàng.
Điền Duy Hoàng bước ra khỏi thang máy liền nghĩ đến người phụ nữ vừa bước ra khỏi thang máy bên cạnh anh.
Kỳ thật lúc đầu khi chủ tịch Quý mở tiệc chiêu đãi anh, Điền Duy Hoàng đã cảm thấy con gái của chủ tịch Quý là Quý Tư Nghiên rất quen, rất lâu sau anh mới nhớ ra lý do tại sao anh lại thấy cô ta quen mặt như vậy.
Mặc dù đã qua năm năm, nhưng nếu anh nhớ không lầm, Quý Tư Nghiên chính là mối tình đầu của Trung Quân!
Quý Tư Nghiên lại đến tìm Trung Quân?
Điền Duy Hoàng không khỏi nhíu mày, gần đây hình như anh đã quá đa nghi rồi.
Sở dĩ anh quan tâm liệu Quý Tư Nghiên có phải đến tìm em trai Trung Quân của mình hay không đều thuần túy vì Đồng Đồng Tâm.
Trung Quân đã từng có một mối tình thắm thiết với Quý Tư Nghiên...
Hiện giờ, tuy rằng Trung Quân đã cưới Đồng Tâm, nhưng trong lòng Trung Quân thật sự buông bỏ được Quý Tư Nghiên sao?
Đồng Tâm có biết chuyện của Quý Tư Nghiên không?
Trung Quân có đối với Quý Tư Nghiên là còn vương tơ lòng không?
"Cậu cả, lát nữa sếp Viên có hẹn anh ăn tối ở khách sạn Hoa Thế." Lời nhắc nhở của trợ lý Trịnh Trung Uy đã kéo Điền Duy Hoàng ra khỏi những suy nghĩ về Đồng Đồng Tâm.
Quả nhiên, chỉ cần là chuyện của Đồng Đồng Tâm là anh sẽ không thể nào bình tĩnh được.
Đồng Tâm, em nhất định phải hạnh phúc, thì anh mới...
"Được." Điền Duy Hoàng lấy lại tâm trí, thản nhiên đáp.
Khi trái tim của một người đang nghĩ về một người khác thì trong lúc lơ đễnh, hình bóng của người đó sẽ luôn xuất hiện trước mặt bạn.
Điền Duy Hoàng ngồi sau ghế lái, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Vô tình anh nhìn thấy một bóng người đi bên đường khiến anh tưởng mình đang mơ.
Đồng Tâm...
Đến khách sạn Hoa Thế nhất định sẽ đi ngang qua chung cư Địa Lợi của tập đoàn Điền thị.
Đồng Đồng Tâm xách hai túi thực phẩm lớn vừa mua ở siêu thị, đang vội vàng chạy về nhà.
"Dừng xe!" Điền Duy Hoàng đột nhiên ra lệnh.
Lái xe lập tức dừng xe lại.
Điền Duy Hoàng không quan tâm đến bất cứ chuyện gì trực tiếp mở cửa xe bước xuống.
"Ắc xì..." Không hiểu sao Đồng Đồng Tâm lại hắt xì một cái.
Không biết là ai đang chửi cô nữa?!
Đồng Đồng Tâm vô thức xoa xoa mũi, vừa định đi tiếp thì trong tay cảm thấy nhẹ bẫng, có người đã lấy đi đồ trên tay cô.
"Anh, anh cả? !"
Đồng Đồng Tâm kinh ngạc ngẩng đầu, thì thấy Điền Duy Hoàng không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh mình.
Hai túi thực phẩm to này đối với Điền Duy Hoàng mà nói thì rất nhẹ nhưng đối với Đồng Đồng Tâm quả thật có chút nặng nề.
Vừa nhìn liền biết tủ lạnh trong nhà nhất định là trống rỗng bằng không nên Đồng Đồng Tâm mới mua nhiều đồ ăn như vậy về.
"Để anh đưa em về." Điền Duy Hoàng thản nhiên nói rồi bước đi lên trước.
Đồng Đồng Tâm lấy lại tinh thần, cuống quýt đuổi theo, vẻ mặt quẫn nói: “Anh cả, em tự xách được mà!"
"Tay của em đỏ hết rồi, để anh!" Giọng điệu của Điền Duy Hoàng vẫn rất lạnh lùng.
Đồng Đồng Tâm lúc này mới theo bản năng mà nhìn hai tay và phát hiện phần tiếp giáp giữa lòng bàn tay và mười ngón tay của mình quả thật đã đỏ ửng cả một mảng lớn.
Anh cả...
Chu đáo quá đi!
Cho nên nói, Tô Minh Tuyết đã được gả cho một người đàn ông chu đáo, tỉ mỉ!
Ặc, khoan đã, cô đang nghĩ cái quái gì vậy?
"Anh cả, đợi em với!"
Điền Duy Hoàng bước đi rất nhanh, Đồng Đồng Tâm vừa gọi anh vừa không thể không tăng tốc.
Sau khi về đến nhà, Đồng Đồng Tâm nhận lại đồ từ trong tay Điền Duy Hoàng rồi mỉm cười nói với anh: "Anh cả ăn tối với tụi em nhé!"
"Không được, anh còn có việc." Điền Duy Hoàng thản nhiên nói xong rời đi không một chút lưu luyến.
Đồng Đồng Tâm vội vàng vẫy tay chào tạm biệt: "Tạm biệt anh cả!"
Nhưng Điền Duy Hoàng không để ý tới lời tạm biệt của cô đã rời đi rồi.
Đồng Đồng Tâm bỗng dưng cảm thấy xấu hổ.
Phải chăng cô đã thật sự tự mình đa tình như lời anh cả nói!
Anh cả là bởi vì cô giống Tô Minh Tuyết nên mới chăm sóc cô!
Uhm, nhất định là như vậy, anh cả chỉ đối xử với cô như em gái mà thôi.
Đồng Đồng Tâm nghĩ vậy liền mỉm cười, có anh trai quan tâm chăm sóc thật là tốt biết bao.
Giống như lúc nhỏ cô ở chung với Lương Đồng Đức cũng được anh ta cưng chiều như vậy.
Đồng Đồng Tâm nấu ăn xong, đang nhặt rau thì ở phòng khách có tiếng mở cửa khiến cô giật thót.
Cô tưởng là trộm nên cầm cây chổi trong bếp rón rén đi ra.
Khi một bóng đen đi vào cửa phòng bếp, Đồng Đồng Tâm cũng giơ cái chổi lên, sau khi nhìn rõ người đó là ai, cô liền vội vàng giấu cái chổi ra phía sau.
"Anh, anh về rồi..." Đồng Đồng Tâm xấu hổ cười cười, hai bên má ửng đỏ khiến cô trông càng đáng yêu hơn khi cười rộ lên.
"Em muốn mưu sát chồng hử?" Điền Trung Quân nói giỡn.
Đồng Đồng Tâm vội lắc đầu xua tay: "Không, không phải!"
"Xin lỗi em, đều do anh không tốt, ít khi về nhà hại em tưởng trong nhà có trộm!" Điền Trung Quân bỗng nhiên đưa tay xoa xoa đầu của Đồng Đồng Tâm.
Đồng Đồng Tâm vui mừng lắc đầu: "Anh bề bộn công việc, em hiểu mà."
Nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của Đồng Đồng Tâm, Điền Trung Quân lần đầu tiên cảm thấy có lỗi.
Một cô gái tốt như vậy, anh ta sao có thể nhẫn tâm chứ?
Mà giờ phút này, trong mắt Đồng Đồng Tâm, Điền Trung Quân chính là vầng mặt trời của cô.
Nếu ngày nào đó, “vầng mặt trời” này biến mất thì thế giới của cô nhất định sẽ là một mảng u ám.
"Anh sẽ nấu cơm với em." Điền Trung Quân chuyển đề tài.
Đồng Đồng Tâm tươi cười hạnh phúc gật đầu.
Đây là bữa tối hạnh phúc nhất mà cô có được từ trước đến nay.
Ăn tối xong, Đồng Đồng Tâm thu dọn phòng ăn và nhà bếp, rồi đi tắm.
Vì muốn theo dõi một bộ phim truyền hình vào đúng 8 giờ của một đài truyền hình nào đó mà cô vừa tắm xong đã để nguyên mái tóc dài ướt nhẹp, ngồi vào ghế sofa.
Cô đã quen với việc xem TV ở nhà một mình cho nên chỉnh âm thanh TV rất lớn, ngày nào cũng như ngày nào nên cô quên mất việc phải điều chỉnh lại âm thanh.
Trong khoảng thời gian cô vắng nhà, Điền Trung Quân hẳn là sẽ không bao giờ chạm đến TV!
Nghe thấy tiếng TV trong phòng khách ồn ào đến mức không thể yên tĩnh đọc sách, Điền Trung Quân bước ra khỏi phòng làm việc.
Điền Trung Quân đến phòng khách, nhìn thấy Đồng Đồng Tâm chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, mái tóc dài còn ướt nên xoay người đi vào phòng ngủ lấy máy sấy tóc.
Đồng Đồng Tâm đang tập trung tinh thần xem TV, hoàn toàn không đoán được Điền Trung Quân sẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt khiến cô hoảng sợ.
Cô phản ứng gần như theo bản năng, cầm điều khiển từ xa lên và vặn nhỏ âm lượng.
Điền Trung Quân hiểu ý cười, sau đó ngồi xổm xuống, cắm máy sấy tóc vào phích cắm trên mặt đất.
"Để anh sấy tóc cho em."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!