Điền Duy Hoàng giận dữ chất vấn mẹ mình, tại sao lại không tin tưởng con trai bà.
“Mẹ, con rời khỏi đây ba ngày, con đã gọi điện thông báo với mẹ rồi. Nhà Đồng Tâm xảy ra chuyện, Trung Quân không có thời gian về cùng em ấy, nên con mới giúp Trung Quân giải quyết một số chuyện của nhà Đồng Tâm. Sao mẹ lại không tin con? Mẹ không tin con, muốn khám muốn xét thì có thể bảo bác sĩ đến chỗ con, tại sao lại phải kiểm tra Đồng Tâm? Nếu Trung Quân biết được chuyện này, mẹ bảo sau này hai vợ chồng chú ấy phải sống với nhau thế nào?” Điền Duy Hoàng khí thế mạnh mẽ hỏi.
Anh thật sự không ngờ được, mẹ ruột của anh lại làm ra chuyện hoang đường đến vậy.
Vậy mà anh không biết, loại chuyện hoang đường này là Tô Minh Tuyết xúi giục bà Điền làm.
Tô Minh Tuyết biết Điền Duy Hoàng chọc bà Điền giận dữ vì Đồng Đồng Tâm, bèn vội chạy tới, xuất hiện vào thời cơ hợp lí nhất, nói thay cho bà Điền.
“Duy Hoàng, anh muốn mắng thì mắng em là được! Không liên quan gì đến mẹ hết! Là em bảo mẹ làm vậy đó! Mẹ cũng đau lòng cho em mà thôi!” Tiếng “mẹ” này Tô Minh Tuyết gọi bà Điền vô cùng dễ dàng.
Điền Duy Hoàng thấy vậy, lập tức kéo tay Tô Minh Tuyết, lôi cô ta ra khỏi chỗ của bà Điền.
“Từ nay về sau, cô về Mai Viên ở, đừng ở nhà phụ nữa! Còn nữa, nếu cô cò gây thêm chuyện cho tôi! Đừng trách tôi không khách khí!” Điền Duy Hoàng Tô Minh Tuyết ra đến hành lang rồi hất tay cô ta, lớn tiếng trách mắng.
Anh nổi giận với cô ta xong, lập tức rời đi.
Tô Minh Tuyết dựa vào tường trên hành lang, chậm rãi trượt người ngồi xuống.
Dựa vào đâu mà Điền Duy Hoàng đối xử với cô ta như vậy?
Cho dù cô ta giả mạo mợ cả nhà họ Điền, nhưng cô ta đã được ông cụ Điền và bà Điền chấp nhận rồi, giả rồi cũng thành thật, không phải sao?
Điền Duy Hoàng vội trở về nhà phụ, thấy cửa phòng chính mở ra, anh đi thẳng vào trong.
Đồng Đồng Tâm trùm chăn lên người, ngồi co lại trong góc giường, trên mặt toàn là nước mắt.
Thật ra, khi nghe mọi người đồn thổi truyền tai nhau Đồng Đồng Tâm vẫn còn trinh trắng, anh lại cảm thấy có chút vui trong lòng.
Nhưng khi thấy cô nước mắt đầy mặt, ngây ngốc ngồi trong góc giường, trái tim anh lại bắt đầu đau đớn.
Trái tim của anh, mỗi lần đều đau đớn vì cô.
“Đồng Tâm…” Điền Duy Hoàng ngồi xuống bên giường của Đồng Đồng Tâm, giơ tay lên định lau nước mắt cho cô, nhưng anh vừa giơ tay lên, đến giữa chừng thì lại dừng lại.
Anh muốn an ủi cô, lại không biết nên nói gì với cô.
Thật ra, giờ phút này, người Đồng Đồng Tâm cần nhất chính là Điền Trung Quân.
Điền Duy Hoàng đã ra lệnh cho tất cả mọi người trong nhà im miệng lại, không cho phép bất cứ ai để chuyện này truyền đến tai Điền Trung Quân, tránh để Đồng Tâm và Trung Quân xảy ra khúc mắc với nhau.
“Em đã chậm trễ mất ba ngày học rồi, vậy nên, đừng lãng phí thời gian ngây ngốc ở đây nữa. Không phải em muốn thi lại đại học, thi vào một ngôi trường tốt sao? Trung Quân rất ưu tú, em cũng phải khiến cho bản thân trở nên ưu tú, vậy mới xứng với Trung Quân!” Điền Duy Hoàng nói lời sắc bén.
Lúc này Đồng Đồng Tâm mới phản ứng lại từ trong sự bi thương.
“Chưa từng có chuyện gì xảy ra cả, vậy nên, Trung Quân sẽ không biết đâu. Em yên tâm.” Điền Duy Hoàng chậm rãi nói, giọng đầy nặng nề.
Lúc này Đồng Đồng Tâm mới lau nước mắt, chớp chớp đôi mắt ửng đỏ, nói với Điền Duy Hoàng: “Anh cả, anh ra ngoài trước đi! Em muốn yên lặng đọc sách một mình.”
Quả nhiên vì để ý đến Trung Quân, cô mới u buồn đến vậy.
Điền Duy Hoàng thấy cô khôi phục tinh thần, cũng yên tâm hơn, đứng dậy rời đi.
Anh cả nói đúng, cô nhất định phải thi vào được một ngôi trường tốt, như vậy mới có thể theo kịp Trung Quân
Từ khi cô quyết định thi lại đại học thì cô đã muốn khiến cho bản thân xứng với Trung Quân rồi.
Đồng Đồng Tâm lấy lại tinh thần cũng khiến Tô Minh Tuyết phải sợ hãi.
Vì, sự cố gắng trong học tập của Đồng Đồng Tâm dần dần khiến Tô Minh Tuyết tự thấy xấu hổ.
Đồng thời, trong khoảng thời gian này, vì cảm thấy có lỗi với Đồng Đồng Tâm nên bà Điền cũng đối xử tốt với Đồng Đồng Tâm hơn trước kia.
Đồng Đồng Tâm cũng biết, bà Điền cần thể diện, sẽ không chịu nói xin lỗi với cô, vậy nên, cô cũng không làm khó, chỉ cần mọi người sống với nhau hòa thuận, nước sông không phạm nước giếng, cô cũng sẽ không khiến mối quan hệ này trở nên cứng ngắc.
Trong vòng một tháng, có sự trợ giúp của Quý Tư Nghiên, Điền Trung Quân đã hoàn thành bản thảo thiết kế cho dự án cục máy bay quân sự thành phố Viễn Đông, anh ta cũng kiếm thêm được sáu trăm triệu.
Điền Trung Quân vốn muốn chia cho Quý Tư Nghiên một nửa, nhưng Quý Tư Nghiên một đồng cũng không lấy, còn nói của cô ta cũng chính là của anh ta, không cần rạch ròi đến vậy.
Có một người trợ giúp tốt như Quý Tư Nghiên, quả thực Điền Trung Quân nhẹ nhõm hơn trong công việc rất nhiều.
Bất kể là về thiết kế của anh ta hay là trong việc quản lí công ty, Quý Tư Nghiên đều giúp đỡ anh ta rất nhiều.
Quan trọng hơn là, Quý Tư Nghiên còn giới thiệu rất nhiều khách hàng cho anh ta, khiến anh ta trong mười năm tới ở công ty mới cũng không thiếu việc để làm.
Một tháng trước, từ khi Quý Tư Nghiên bỏ ra ba trăm tỉ đề nghị hợp tác với anh ta, sau hôm đó, anh ta đã bắt tay vào hành động rồi.
Anh ta thu mua một công ty kiến trúc cũ hàng đầu, bây giờ giao cho Quý Tư Nghiên quản lí.
Giờ đây, anh ta định sẽ bí mật vận hành toàn bộ quá trình dự án “Cục máy bay quân sự thành phố Viễn Đông” này.
Có sự thôi thúc của Quý Tư Nghiên, dã tâm của Điền Trung Quân càng ngày càng lớn.
Anh ta muốn nắm giữ toàn bộ những việc như xây dựng, kiểm toán, giám sát, đội ngũ thi công của dự án này trong lòng bàn tay.
Anh ta đã thực hiện bước đầu tiên, tiếp theo sẽ tiếp tục thực hiện bước thứ hai.
Bởi vì, anh ta đã không thể quay đầu nữa rồi.
Ban ngày, Điền Trung Quân ngồi làm việc ở phòng làm việc tổng giám đốc của bất động sản Địa Lợi, tối đến thì về chung cư của Quý Tư Nghiên làm việc.
Một tháng này, ngày nào Điền Trung Quân cũng ở cùng với Quý Tư Nghiên, bất kể là cùng ăn cơm hay cùng đi ngủ, chủ đề trò chuyện của bọn họ ngoài dự án “Cục máy bay quân sự thành phố Viễn Đông” ra thì vẫn là dự án “Cục máy bay quân sự thành phố Viễn Đông”.
Mỗi lần, cho dù có muộn như thế nào, Điền Trung Quân cũng đều sẽ về chung cư của mình ngủ, chưa từng qua đêm ở chỗ Quý Tư Nghiên.
Tối nay, Điền Trung Quân vẫn như trước kia mặc quần áo vào, cầm chìa khóa xe rời khỏi chung cư của Quý Tư Nghiên.
Quý Tư Nghiên cầm một điếu thuốc, đang u buồn không vui thì anh trai Quý Vận Hằng gọi điện cho cô ta.
“Em gái, tiến triển phía bên Điền Trung Quân như thế nào?” Quý Vận Hằng đi thẳng vàoc chủ đề chính.
Lúc bắt đầu, dự án “Không quân thành phố Viễn Đông” này thật ra là do Quý Vận Hằng nhắc tới, rồi bảo Quý Tư Nghiên đi hợp tác với Điền Trung Quân.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!