Mỗi lần đến phòng bà Điền, bà đều giục Điền Duy Hoàng và Tô Minh Tuyết đi đăng kí kết hôn, rồi sớm sinh cho bà một đứa cháu mập mạp.
Vừa nhắc đến Tô Minh Tuyết, trong bụng Điền Duy Hoàng liền có một cục tức nhưng anh cũng chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì.
Bà Điền kéo tay Điền Duy Hoàng, cảm thán nói: “Lần đầu tiên mẹ nhìn thấy đứa trẻ Minh Tuyết thì đã cảm thấy Minh Tuyết giống đứa con của mẹ nuôi con rồi. À đúng rồi, Duy Hoàng, con còn nhớ em gái mà mẹ nuôi con sinh ra không? Ngày đứa nhóc đó ra đời, con bế con bé không rời thay mà thơm hôn, còn nói sau này sẽ lấy con bé về làm vợ.”
“Không còn nhớ nữa rồi.” Điền Duy Hoàng nhàn nhạt đáp, rồi nói tiếp: “Mẹ, mẹ cảm thấy Tô Minh Tuyết giống con của mẹ nuôi, vậy Đồng Tâm không phải càng giống hơn hay sao?”
Tô Minh Tuyết phẫu thuật thẩm mỹ theo gương mặt của Đồng Đồng Tâm, chuyện này tuy bà Điền không biết, nhưng Điền Duy Hoàng lại biết rất rõ.
“Đồng Tâm kia sao có thể so với Minh Tuyết nhà ta được! Minh Tuyết nhà ta vẫn xinh đẹp hơn nhiều! Cũng không biết em trai con lên cơn điên gì, chuyện kết hôn lớn như vậy mà cũng không nói với ông nội con một tiếng, lại đi đăng kí với một người phụ nữ lai lịch không rõ!” Bà Điền không vui trách mắng.
Điền Duy Hoàng lại nói thay cho Điền Trung Quân: “Mẹ, Trung Quân tự có suy nghĩ của chú ấy.”
“Cũng đúng! Không chỉ chuyện của Trung Quân! Nói về mẹ nuôi con đi! Ngày nào đó, mẹ sẽ hẹn với mẹ nuôi của con, bảo cô ấy từ nước ngoài về, gặp cô con dâu Minh Tuyết này mới được. Ài, thật ra mẹ nuôi con cũng là một người phụ nữ đáng thương.” Bà Điền đột nhiên thở dài.
Điền Duy Hoàng hiếu thuận, an ủi mẹ: “Mẹ, mẹ đừng quá buồn, không tốt cho sức khỏe.”
“Cũng phải. Chỉ là cảm thấy đáng tiếc… nếu như đứa bé kia không bị kẻ xấu bế đi mất, gia đình mẹ nuôi con có lẽ cũng sẽ không di cư ra nước ngoài, nói không chừng, con và đứa bé kia còn là thanh mai trúc mã nữa.” Bà Điền cứ nói, nước mắt không biết đã rơi ra từ lúc nào.
Tuy không phải con mình bị kẻ xấu bắt đi, nhưng năm đó, bà nhìn bạn tốt của mình khóc đến tê tâm liệt phế, cuối cùng suýt chút nữa còn phải vào bệnh viện tâm thần, người “chị em” như bà cũng đau lòng theo.
Điền Duy Hoàng biết mẹ anh vẫn luôn muốn sinh một cô con gái, tiếc là đã không còn cơ hội nữa.
“Duy Hoàng, con nhất định phải đối xử tốt với Minh Tuyết.” Bà Điền dặn đi dặn lại.
Điền Duy Hoàng lại nói lảng đi chuyện khác: “Mẹ, mẹ nghỉ ngơi sớm đi, con về trước đây.”
“Được!” Bà Điền vui vẻ gật đầu.
Điền Duy Hoàng rời khỏi chỗ của mẹ mình, đang định về nhà phụ, vừa bước vào cổng đã nhìn thấy dưới ánh đèn màu vàng trong sân, Đồng Đồng Tâm đang cầm một cái thùng gỗ, tưới nước cho cây cỏ trong vườn.
Điền Duy Hoàng còn nhớ, số cây cỏ này đáng ra phải khô héo từ lâu rồi, bây giờ nhìn số cỏ cây kia, cây nào cây nấy xanh mơn mởn.
“Muộn như vậy rồi, sao còn không vào phòng nghỉ ngơi?” Điền Duy Hoàng lạnh lùng hỏi một câu.
Đồng Đồng Tâm nghe thấy giọng nói của anh, nghiêng người lại ngước lên nhìn, chạm phải ánh mắt anh giữa không trung.
“Anh cả, chào buổi tối.” Đồng Đồng Tâm thoải mái mỉm cười chào hỏi.
Xem ra, sau khoảng thời gian chung sống cùng nhau, cô thật sự đã coi anh là anh trai của mình rồi.
So với trước kia, mỗi lần anh gặp cô, đều sẽ cưỡng hôn cô, thậm chí thậm chí còn muốn đè cô xuống dưới thân vuốt ve, bây giờ, anh đã dè dặt với cô hơn rất nhiều.
Để nói chính xác, từ sau khi biết được cô đã trở thành em dâu của mình, anh đã không còn suy nghĩ quá phận với cô nữa.
Điền Duy Hoàng lịch sự gật đầu, đang chuẩn bị quay người vào phòng thì Đồng Đồng Tâm phía sau lại lên tiếng gọi anh lại.
“Anh cả, đợi đã!”
Tiếng gọi của Đồng Đồng Tâm thân thiết như đến từ trong giấc mơ.
Điền Duy Hoàng vui mừng quay người lại, chỉ thấy Đồng Đồng Tâm đang cầm một chậu xương rồng đi về phía anh, đưa chậu xương rồng trong tay cho anh.
“Anh cả, cây xương rồng có thể hấp thụ CO2 và nhả ra oxi vào ban đêm, có lợi cho giấc ngủ. Anh cầm chậu này đặt vào trong phòng đi!” Đồng Đồng Tâm mỉm cười nói.
Điền Duy Hoàng đưa tay ra nhận lấy chậu xương rồng trong tay Đồng Đồng Tâm, anh cố gắng che giấu tình cảm của mình đối với cô, mỉm cười, khẽ nói một tiếng: “Cảm ơn.”
Đồng Đồng Tâm thu tay về, vẫy tay chào Điền Duy Hoàng rồi quay người đi vào phòng.
Thật ra, cô không chỉ tặng Điền Duy Hoàng cây xương rồng, mà cô còn tặng cả Tô Minh Tuyết nữa. Phía bên bà Điền và ông cụ Điền cô cũng gửi tặng, chỉ có điều, thứ cô gửi tặng để trợ giúp giấc ngủ cho hai người họ là “hoa trường thọ”.
Điền Duy Hoàng nhìn bóng lưng Đồng Đồng Tâm, lại nhìn chậu xương rồng trong tay mình, tuy trong lòng ngổn ngang cảm xúc nhưng lại rất vui mừng, đồng thời cũng rất ngưỡng mộ Trung Quân.
Nếu như, ngày nào đó Trung Quân thật sự như những gì ông nội nói, muốn tập đoàn Điền thị, vậy có phải Trung Quân sẽ có thể nhường Đồng Tâm cho anh không?
Tối đến, ai ở phòng người đó, Đồng Đồng Tâm vẫn ôn tập bài như mọi ngày, Tô Minh Tuyết ở trong phòng chăm sóc da mặt, còn Điền Duy Hoàng lại đang đọc một số sách về cách quản lí công ty mà ông nội đưa cho anh.
Đồng Đồng Tâm ôn tập được một nửa, chuông điện thoại chợt reo lên, nghe thấy tiếng chuông điện thoại không phải của Điền Trung Quân, cô có chút thất vọng.
Có điều, cô vẫn cầm điện thoại lên, nhìn số máy hiển thị trên màn hình, bèn nghe máy: “Alo, chị dâu.”
Đã rời khỏi nhà họ Lương một tháng rồi, nhưng, Đồng Đồng Tâm vẫn không thể thay đổi xưng hô với bạn gái của Lương Đồng Đức, Đường Thanh Hà.
“Huhu… Đồng Tâm… anh trai em… chị không tìm thấy anh ấy đâu cả…” Đường Thanh Hà khóc lóc kể với Đồng Đồng Tâm.
Đồng Đồng Tâm ngơ ra, hoảng loạn hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Chị, chị cũng không biết. Chị chỉ biết, không phải lần đó anh ấy về nhà cũ cùng với em sao! Sau đó, sau khi anh ấy về cùng em, quả thực là có trở về chỗ chị rồi. Nhưng mà, gần đây trở về chưa được mấy ngày thì anh ấy lại về nhà cũ. Không phải ngày đó chị còn hỏi em sao, nói chuyện anh trai em lại về nhà cũ đó! Bây giờ, đã một tháng trôi qua rồi, anh trai em vẫn chưa trở về, điện thoại gọi cũng không được, mạng xã hội thì không online, đến cả phía bên công ty, anh ấy cũng chỉ xin nghỉ phép dài hạn, không thấy trở về. Chị… chị rất lo, không biết nên làm thế nào mới tốt… huhu…” Đường Thanh Hà nói rồi bật khóc lớn tiếng.
Đồng Đồng Tâm cũng chợt thấy lo lắng cho anh trai Lương Đồng Đức, vội nói: “Chị dâu, chị đừng khóc vội, hay là như thế này, em gửi địa chỉ nhà cũ em cho chị, chị qua đó trước xem sao.”
“Đồng Tâm, em đi cùng chị có được không? Tối nay liền đi luôn? Chị đã khổ sở cả tháng nay rồi, thêm một giây một phút nào nữa chị cũng không thể chịu nổi! Huhu… Đồng Tâm, xin em đấy!” Đường Thanh Hà cầu xin.
Tiếng khóc của Đường Thanh Hà khiến Đồng Đồng Tâm mềm lòng, cuối cùng cô đành đồng ý.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!