Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi

Mãi cho đến lúc nghỉ giải lao, Đồng Đồng Tâm mới nhận ra, Tô Minh Tuyết mặc một chiếc sườn xám hoa mẫu đơn được may bằng lụa vàng.

Thật ra, bộ sườn xám và đôi giày cao gót của cô ta là do mẹ của Điền Duy Hoàng chuẩn bị cho cô ta.

Bộ sườn xám trên người Tô Minh Tuyết đáng giá hàng vài chục triệu, còn bộ sườn xám trên người Đồng Đồng Tâm cũng chỉ đáng giá khoảng ba triệu mà thôi.

Là người thì đều có thể nhìn ra được, thân phận của hai cô khác nhau, giống như thân phận con vợ cả và con vợ lẽ thời cổ vậy.

Vì vậy, gia sư cũng quan tâm nhiều hơn đến Tô Minh Tuyết.

Có điều, Đồng Đồng Tâm không để ý đến những điều này, ngược lại, chỉ cần gia sư bằng lòng giảng dạy cô, không bài trừ cô là được.

Sau một ngày học bổ trợ, ông cụ Điền hỏi hai cô cháu dâu tình hình học tập.

Tuy gia sư có ý muốn nịnh bợ Tô Minh Tuyết, nhưng thi đại học lại không thể gian lận, chỉ cần thi là sẽ biết được thật giả, ông ta vẫn thành thật báo cáo với ông cụ Điền, nói mợ hai có hi vọng thi đỗ đại học Lâm Hải, còn mợ cả…

Sau khi biết được sự tình, ông cụ Điền vẫn có chút thất vọng, nhưng cũng không hoàn toàn thất vọng.

Thật ra, tuy đứa trẻ Đồng Tâm không thích lời ngon tiếng ngọt, nhưng lại rất an phận.

Sau bữa tối, Đồng Đồng Tâm được người giúp việc nhà họ Điền dìu về nhà phụ, lúc cô đang nằm lên bàn tròn học thuộc từ vựng tiếng Anh, bên ngoài truyền vào tiếng bước chân của người giúp việc.

Đồng Đồng Tâm đặt cây bút trong tay xuống, nhảy cà tưng đến trước cửa, nhìn xem tình huống bên ngoài.

Chỉ thấy một giúp việc nam đang kéo vali đi về phía phòng bên cạnh phòng cô.

Khu nhà phụ này của cô là một căn tam hợp viện.

Ngoài phòng chính của cô ra, hai bên vẫn còn hai phòng trống nữa.

Lúc Đồng Đồng Tâm đang thắc mắc không biết là ai dọn tới, Điền Duy Hoàng xuất hiện trước cửa nhà phụ, anh còn cầm theo một chiếc túi giấy, đi về phía cô.

Đồng Đồng Tâm nhìn Điền Duy Hoàng, vội quay người vào trong phòng định đóng cửa lại, không ngờ Điền Duy Hoàng lại đột nhiên giơ tay ra cản lại.

Cánh cửa suýt chút nữa kẹp trúng tay anh, khiến Đồng Đồng Tâm sợ hãi buông lỏng tay, lùi về sau một bước.

Điền Duy Hoàng nhíu mày, đẩy cửa ra, không hài lòng chất vấn: “Anh là Ôn Thần hay sao? Em vừa nhìn thấy anh là liền trốn đi!”

“Anh, anh cả… xin lỗi! Ban nãy em… không nhìn thấy anh…” Đồng Đồng Tâm không biết sao mình lại phải nói dối, chỉ biết cô cứ tránh xa người đàn ông này thì tốt hơn.

“Trung Quân mua cho em một đôi giày mới, nhờ anh mang về cho em thử, xem xem có vừa chân không?” Điền Duy Hoàng đưa chiếc túi giấy trong tay qua cho cô.

Đồng Đồng Tâm vừa nghe là Điền Trung Quân mua cho mình thì rất vui mừng, lập tức nhận lấy chiếc túi trong tay Điền Duy Hoàng, lấy hộp giày từ bên trong, mở ra, cầm đôi giày lên đi vào chân.

Đây là một đôi giày đế bệt màu trắng rất tinh tế mà lại vừa chân cô, lúc đi vào cảm giác vô cùng mềm mại.

Đồng Đồng Tâm giơ chân lên, hài lòng nhìn đôi giày, thích thú không thôi.

Điền Duy Hoàng nhìn nụ cười xán lạn trên gương mặt của Đồng Đồng Tâm, trong lòng cũng thấy vui theo, gương mặt anh tuấn bất giác hiện lên ý cười dịu dàng.

Thật ra, đôi giày này không phải do Điền Trung Quân mua.

Chỉ có điều, Điền Duy Hoàng sợ Đồng Đồng Tâm từ chối nên mới dùng danh nghĩa của Trung Quân.

Ngoài cửa, Tô Minh Tuyết cũng theo người giúp việc dọn hành lí của mình vào đây.

Cô ta không hiểu nổi, đang ở trong Mai Viên yên lành, cách chỗ ở bà Điền cũng gần, nhưng cậu cả Điền lại nhất quyết muốn cô ta chuyển đến khu nhà phụ đến gà chó còn chê này, lại còn ở ngay bên cạnh Đồng Đồng Tâm.

Đồng Đồng Tâm đi đôi giày mới vào, vô tình nhìn thấy Tô Minh Tuyết cũng chuyển tới đây, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.

Điền Duy Hoàng thấy Đồng Đồng Tâm nhìn thấy Tô Minh Tuyết thì sắc mặt có chút không vui, anh lập tức cảm thấy có chút nghi ngờ về lời Tô Minh Tuyết từng nói.

Hai người họ thật sự là bạn rất thân sao?!

Giờ đây nhìn thấy cảnh tượng này, quan hệ của hai người họ, giống như là…

Điền Duy Hoàng không hiểu nổi, cũng không đoán ra, chỉ có điều, lần này anh dọn qua đây chỉ là vì sáng sớm nay, anh thấy hai mắt Đồng Đồng Tâm thâm quầng, thầm đoán chắc tối qua cô ngủ không được ngon, nên mới dọn đến đây cùng cô.

Nhưng, một mình anh dọn đến đây, khó tránh khiến mẹ anh cảm thấy không ra thể thống, anh bèn dứt khoát kêu Tô Minh Tuyết dọn đến đây cùng.

Vừa hay khu nhà phụ có ba phòng, ba người bọn họ mỗi người ở một phòng.

“Em phải ôn bài rồi, anh cả, anh đi thong thả nhé, em không tiễn.” Đồng Đồng Tâm tỉnh táo lại, ra lệnh đuổi khách với Điền Duy Hoàng.

Điền Duy Hoàng cũng thức thời, không chút do dự quay người rời đi.

Đồng Đồng Tâm thấy Điền Duy Hoàng vừa rời đi thì lập tức đóng cửa phòng rồi chốt cửa lại.

Điền Duy Hoàng nghe thấy tiếng đóng cửa và khóa cửa “lạch cạch” phía sau, không khỏi ngơ ra một chút rồi bất lực lắc đầu, đành phải rời đi.

Tô Minh Tuyết thấy Điền Duy Hoàng ra khỏi phòng Đồng Đồng Tâm, lập tức đi đến ôm cánh tay Điền Duy Hoàng.

Điền Duy Hoàng đang định hất ra, nhưng nhìn thấy xung quanh vẫn còn người giúp việc, đông người lắm miệng, anh không muốn gây rắc rối cho Đồng Tâm và Trung Quân, bèn mặc Tô Minh Tuyết ôm tay cùng vào phòng.

“Duy Hoàng, chúng ta tắm cùng nhau có được không? Em sẽ khiến anh thật thoải mái!” Tô Minh Tuyết lại có chút được nước lấn tới, vừa làm nũng vừa nói.

Bàn tay ngọc ngà của người phụ nữ thuận theo cánh tay của Điền Duy Hoàng, trượt xuống lòng bàn tay anh, kéo tay anh muốn ấn lên ngực của cô ta.

Nhưng bàn tay anh mới chỉ được kéo lên giữa không trung đã không chút do dự rút khỏi bàn tay cô ta.

“Bọn họ đều đã rời đi hết rồi, cô có thể cút rồi! Buổi tối không cần biết cô có việc gì hay không thì cũng đừng đến làm phiền tôi!” Điền Duy Hoàng lạnh lùng “hừ” một tiếng nói.

Tô Minh Tuyết mím môi, thức thời nghiêng người với Điền Duy Hoàng rồi ra khỏi phòng anh.

Cô ta rõ ràng có một gương mặt giống hệt với Đồng Đồng Tâm, tại sao anh lại không thương xót cô ta giống như thương xót Đồng Đồng Tâm chứ?

Rốt cuộc anh thích Đồng Đồng Tâm ở điểm nào?

Nhất định là cô ta còn có chỗ nào đó không đủ giống Đồng Đồng Tâm!

Đúng, cô ta phải tìm ra được nguyên nhân của việc này!

Tô Minh Tuyết rời đi, Điền Duy Hoàng liền đóng cửa lại, nhưng lại mở cửa sổ ra, ngồi trên chiếc ghế dài nhìn sang phòng bên cạnh.

Ánh đèn trắng chiếu sáng cả căn phòng, qua cửa sổ có thể thấy được Đồng Đồng Tâm vẫn đang ngồi trước bàn đọc sách.

Đồng Đồng Tâm ngồi trong phòng im lặng viết xong từ mới tiếng Anh, rồi lại làm một đề Toán. Trong lúc đó, cô còn không quên gọi điện chúc Điền Trung Quân ngủ ngon.

Khoảng thời gian cô ở nhà họ Điền học bổ túc, Điền Trung Quân chưa từng chủ động gọi cho cô một cuộc điện thoại, gửi một tin nhắn hay thậm chí là chưa từng về nhà thăm cô.

Đồng Đồng Tâm thấy cô đơn, nhưng cũng không thể làm gì, dù có chút oán giận Điền Trung Quân đối xử với cô quá mức lạnh nhạt, nhưng cô cũng chỉ có thể ôm oán giận trong lòng mà thôi.

Thật ra, cô không nên hi vọng xa vời, có được tình yêu của anh.

Vốn dĩ, khi đó anh cưới cô là vì thấy thương hại cô.

Anh đã trả khoản vay nặng lãi cho hai ba mẹ không chút quan hệ máu mủ của cô, còn đưa cô ra khỏi cái thị trấn đó, cô mới có được cơ hội học lại để tham gia thi đại học, cô còn điều gì chưa thỏa mãn nữa?

Nhưng cô không biết, con người luôn có lòng ích kỉ của mình!

Đồng Đồng Tâm hi vọng có thể có được trái tim của Điền Trung Quân, hi vọng anh là chồng cô, thật sự yêu thương cô, cùng cô trải qua cả đời này.

Cô chỉ hi vọng, suy nghĩ này của mình không phải si tâm vọng tưởng.

Tuy mỗi ngày Đồng Đồng Tâm đều phải gặp Tô Minh Tuyết, nhưng cô chưa từng chủ động nói bất cứ lời nào với Tô Minh Tuyết.

Có điều, lúc Tô Minh Tuyết chủ động bắt chuyện với cô, cô cũng vẫn mỉm cười, vô cùng khách sáo đáp lại lời cô ta, đây hoàn toàn chỉ là sự lịch sự giữa hai chị em dâu mà thôi.

Tô Minh Tuyết cũng nhận ra Đồng Đồng Tâm xa cách với mình, cô ta bèn cố ý oán giận trước mặt Đồng Đồng Tâm: “Đồng Tâm, trước kia cậu đâu có như vậy đâu!”

“Không phải như vậy, vậy là như nào?” Đồng Đồng Tâm hỏi ngược lại.

Nếu như khi xưa, cô ta nói thẳng với cô việc cô ta lấy mặt dây chuyền ngọc bích mà Điền Duy Hoàng tặng cho cô, thay cô trở thành mợ cả của nhà họ Điền, cô sẽ vẫn coi cô ta là bạn tốt như xưa, hơn nữa còn tác thành cho cô ta.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!