“Ừm, em có nghe thấy tiếng mưa rơi. Có điều, bầu trời đêm chỗ em có rất nhiều sao.” Lúc này Đồng Đồng Tâm đang cầm điện thoại tựa người trước cửa sổ, ngửa đầu lên nhìn bầu trời đêm đầy sao.
“Đồng Tâm.”
“Ừm?”
“Nếu như, anh làm chuyện gì đó có lỗi với em. Anh hi vọng em có thể bao dung cho anh, tha thứ cho anh, đừng hận anh.” Điền Trung Quân nặng nề nói, anh ta vừa mới…
Một lời khó nói…
Hối hận…
Nhưng anh ta biết, trên đời này không có thuốc hối hận.
“Vợ chồng với nhau, vốn nên bao dung lẫn nhau mà!” Đồng Đồng Tâm híp mắt cười nói.
Đồng Đồng Tâm hoàn toàn không nghĩ đến ý nghĩa khác trong lời nói của Điền Trung Quân.
Điền Trung Quân im lặng, một lúc lâu sau, anh ta mới nói: “Muộn lắm rồi, em ngủ sớm đi, ngủ ngon.”
“Vâng, anh ngủ ngon.” Đồng Đồng Tâm dịu dàng chào tạm biệt, một lúc sau, cô lại nói thêm một câu: “Em nhớ anh.”
“Anh cũng vậy.” Điền Trung Quân nặng nề đáp.
Anh ta biết, từ giây phút anh ta chạm vào Quý Tư Nghiên, tất cả mọi thứ đều không thể nào như trước được nữa.
Đối diện với những chiếc xe lướt qua và những ánh đèn chớp lóe trong màn mưa mịt mù cũng khiến anh ta cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Lòng anh ta rối như tơ vò, không thể nào gỡ ra được.
Anh ta làm như vậy, thật sự được sao?
Vừa vấn vương Tư Nghiên, vừa tương kính như tân với Đồng Tâm.
Thật ra, anh ta biết rõ như vậy là không được, nhưng, cả hai bên anh ta đều không nhẫn tâm.
Nếu không phải hôm nay Tư Nghiên nhượng bộ, chỉ e là anh ta sẽ vẫn mãi ngập ngừng giữa hai người họ.
Chỉ có điều, lúc này, cuối cùng anh ta cũng nhìn rõ lòng mình.
Anh ta không muốn làm thần, mà muốn làm vua!
Anh ta không muốn im lặng, mà muốn gào thét lên!
Anh ta phải trả thù, phải trả thù thay cho mẹ!
Sau khi Điền Trung Quân rời đi, Quý Tư Nghiên ở trong phòng một mình, ngồi trên đầu giường cười khẩy!
Sao cô ta có thể chấp nhận ả Đồng Tâm kia được!
Sớm muộn gì cô ta cũng phải lấy lại vị trí của Đồng Đồng Tâm trong lòng Trung Quân, khiến trái tim của Trung Quân chỉ thuộc về một mình cô ta.
Giờ đây, cô ta đã giành lại được thể xác của Trung Quân, đây mới chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch của cô ta.
Bước tiếp theo, cô ta sẽ từng chút, từng chút một hủy hoại Đồng Đồng Tâm.
Đồng Đồng Tâm tự dưng hắt hơi một cái, tưởng rằng cô đã bị nhiễm lạnh bèn đóng cửa sổ lại, nằm về giường, kéo chiếc chăn mỏng manh bên cạnh đắp lên người.
Lúc này ở thành phố Lâm Hải, sao ban đêm ở khu nghỉ dưỡng nhà họ Điền này lại mát mẻ đến vậy?!
Một đêm này, Đồng Đồng Tâm ngủ không được an giấc.
Sáng sớm thức dậy, vệ sinh cá nhân xong, cô lại đi tắm, thay bộ sườn xám và đôi giày cao gót mà người giúp việc nhà họ Điền đã chuẩn bị cho cô vào.
Đây là một bộ sườn xám màu xanh nhạt được điểm xuyết bằng hoa thủy tiên, Đồng Đồng Tâm mặc vào xong, buộc mái tóc xoăn dài lên thành đuôi ngựa, đứng trước gương cô mới nhận ra bộ sườn xám này rất vừa người, chỉ có đôi giày cao gót này…
Bình thường Đồng Đồng Tâm vẫn luôn đi giày đế bằng, cho dù là đi làm ở công ty lớn, cô cũng chỉ đi những đôi giày da đế bằng.
Vậy nên, đôi giày cao gót màu trắng xinh đẹp này, cô thật sự không thể đi nổi, lúc bước đi cứ xiên xiên vẹo vẹo.
Vì quản gia cho người đến thông báo, đúng bảy giờ phải đến nhà ăn chính dùng bữa sáng với ông cụ Điền, vậy nên, Đồng Đồng Tâm không dám chậm trễ một giây phút nào, cô đi giày cao gót, cẩn thận bước từng bước trên hành lang dài.
Cô đã đi rất cẩn thận rồi, nhưng cuối cùng vẫn bị trẹo chân, ngã nhào xuống đất.
“Á đau!”
Cổ chân chợt truyền tới một cơn đau đớn, đôi mắt Đồng Đồng Tâm lập tức ngân ngấn nước mắt.
Đúng lúc này, Điền Duy Hoàng cùng với hai người giúp việc từ phía đối diện đi về phía này, thấy Đồng Đồng Tâm ngã dưới đất, anh vội chạy tới.
“Đồng Tâm!” Điền Duy Hoàng đau lòng kêu lên một tiếng.
Đồng Đồng Tâm vừa ngước mắt lên, Điền Duy Hoàng đã bế ngang cô lên, nhẹ nhàng đặt cô xuống chiếc ghế bên hành lang.
Điền Duy Hoàng ngồi xuống, bàn tay to lớn nắm lấy cổ chân Đồng Đồng Tâm, cởi giày cao gót ra cho cô, cẩn thận quan sát.
“Trật khớp rồi, để anh nắn lại cho em, em cố chịu một chút!” Điền Duy Hoàng nói, nhân lúc Đồng Đồng Tâm chưa kịp chuẩn bị, anh dứt khoát vặn lại cổ chân Đồng Đồng Tâm.
“Aaa!” Đồng Đồng Tâm đau đến chảy nước mắt.
Điền Duy Hoàng ngẩng đầu lên nhìn Đồng Đồng Tâm, đau lòng giơ tay lên, lau đi những giọt nước mắt trên má cô, rồi nâng mặt cô lên, dịu dàng dỗ dành: “Ngoan, đã không sao nữa rồi!”
Đồng Đồng Tâm mím môi, nhìn vào ánh mắt Điền Duy Hoàng, gật đầu với vẻ đáng thương.
Sau đó, Điền Duy Hoàng ra lệnh cho người giúp việc bên cạnh đi gọi bác sĩ tư nhân đến kê đơn thuốc cho Đồng Đồng Tâm, rồi còn dặn mang bữa sáng đến nhà phụ.
Đồng Đồng Tâm vội ngăn cản: “Không cần đâu! Em phải đi dùng bữa với ông nội đây.”
Thật ra, Đồng Đồng Tâm hiểu rõ, ông nội vốn không quá thích Trung Quân.
Vậy nên, cô ở nơi này càng không thể gây thêm phiền phức cho Trung Quân, để ông nội và bà Điền khó chịu.
Điền Duy Hoàng khó hiểu nhíu mày, anh biết, chuyện cô đã quyết, nếu anh phản đối, nhất định cô sẽ không vui.
Vì vậy, Điền Duy Hoàng đứng dậy, không nói gì, lại bế Đồng Đồng Tâm lên khỏi ghế, cứ như “bế công chúa” như vậy đi thẳng đến nhà ăn chính.
Người giúp việc phía sau vội cúi người cầm giày cho Đồng Đồng Tâm rồi đi theo.
“Anh cả, như vậy không hay đâu! Anh mau thả em xuống! Anh cả! Xin anh! Thả em xuống!” Hai tay Đồng Đồng Tâm không ngừng vỗ lên vai Điền Duy Hoàng, đôi chân cũng liên tục giãy giụa.
Điền Duy Hoàng ôm chặt Đồng Đồng Tâm, lúc sắp không chịu nổi sự giãy giụa của cô, anh không thể không lạnh giọng trách mắng: “Đồng Đồng Tâm! Yên phận chút cho anh! Anh chỉ coi em như em gái ruột thôi, đừng quá tự mình đa tình!”
Câu nói này, anh đang cảnh cáo bản thân mình, không được có suy nghĩ gì quá phận với cô, cũng chính là nói cho người bên cạnh nghe, cảnh cáo bọn họ đừng có tạo ra lời đồn thổi gì giữa anh và Đồng Đồng Tâm.
Hic, anh cả dữ quá đi!
Đồng Đồng Tâm ngay lập tức trở nên yên phận.
Điền Duy Hoàng rũ mắt nhìn Đồng Đồng Tâm trong lòng, chỉ thấy dáng vẻ bĩu môi đáng yêu của cô do lời nói hung dữ ban nãy của anh, khiến anh có chút chua xót.
Cô cũng chỉ là một cô gái nhỏ thích làm nũng mà thôi.
Nếu như, bây giờ cô là bạn gái của anh, anh nhất định sẽ cúi đầu xuống hôn cô.
Tiếc rằng, cô không phải.
Cô chỉ là em dâu của anh…
Lúc Điền Duy Hoàng bế Đồng Đồng Tâm vào nhà ăn chính, ông cụ Điền, bà Điền và Tô Minh Tuyết nhìn hai người họ, không hẹn mà cùng mắt chữ A miệng chữ O.
“Ban nãy Đồng Tâm vội đến đây nên bị trẹo chân, trùng hợp cháu lại đi qua đó, nên đưa cô ấy đến đây dùng bữa với ông nội.” Điền Duy Hoàng bình tĩnh giải thích.
Bà Điền vô thức nhìn sắc mặt cô con dâu tương lai Tô Minh Tuyết của mình, thấy sắc mặt cô ta trắng bệch, ánh mắt hiện lên sự ghen tị thì liền giúp Tô Minh Tuyết dạy dỗ đứa con trai không hiểu chuyện của mình: “Nói như thế nào, Đồng Tâm cũng là em dâu của con. Con bế con bé như vậy thì ra thể thống gì nữa?”
Đồng Đồng Tâm lập tức nhìn bà Điền, thấy bà ta không thích mình thì hoảng loạn cúi đầu xuống.
Ông cụ Điền không phân đúng sai, trước nay vẫn luôn đứng về phía Điền Duy Hoàng, con dâu dạy dỗ cháu trai mình, đương nhiên ông ta không hài lòng, bèn giải thích thay cho Điền Duy Hoàng: “Duy Hoàng cũng chỉ có ý tốt mà thôi! Trung Quân không ở đây, Duy Hoàng chỉ chăm sóc em dâu bị thương ở chân thôi, không nên à?”
“Vâng, ba.”
Ông cụ Điền lại nhìn Đồng Đồng Tâm và Điền Duy Hoàng, nói tiếp: “Lát nữa tìm bác sĩ tư nhân khám chân cho Đồng Tâm, đang tuổi trẻ khỏe, đừng để lưu lại di chứng gì.”
“Vâng, ông nội.” Điền Duy Hoàng mỉm cười.
Đồng Đồng Tâm chỉ lặng lẽ cúi đầu không lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!