Âm thanh cuối cùng mà cô ta phát ra như chứa đựng ma pháp của lũ yêu tinh, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng mơn trớn con tim anh ta như một sợi lông chim.
Nghe Quý Tư Nghiên thổ lộ tình cảm mọt cách nhiệt tình và say đắm như vậy, Điền Trung Quân đột nhiên cảm thấy cơ thể mình nóng lên một cách khó hiểu.
Hai bên tai anh ta nóng ran, trên khuôn mặt đẹp trai của anh ta cũng dần dần ửng đỏ, hơi thở ấm áp nhàn nhạt cũng trở nên phì phò, thô ráp.
Quý Tư Nghiên tự mãn nhếch đôi môi đỏ mọng của mình, hai bờ môi mơn trớn từ tai và thái dương xuống gò má rắn chắc của anh ta và dừng lại ở khóe môi, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi mềm mỏng của anh ta, thử thăm dò rồi nhẹ nhàng tách chúng ra.
Tác dụng của thuốc trong cơ thể anh ta rốt cuộc đã phát huy!
Mới đầu, cô ta còn lo lắng liều lượng ít như vậy liệu có tác dụng với anh ta không. Bởi vì, ban đầu cô ta không cho nhiều thuốc vào cháo của anh ta, nếu nhiều quá thì sợ khí thế ào ạt quá khiến anh ta phát hiện có điều gì đó không ổn để rồi vì thế mà chán ghét cô ta.
Kỳ thật, cô ta cũng không muốn làm điều này nhưng cô ta đã không còn tự tin vào bản thân như trước.
Bởi vì, từ khi "Đồng Tâm" trở thành vợ của Quân thì Quân rất dè dặt trong lời nói và việc làm của mình.
Quân vẫn không chịu vượt qua ranh giới chắc là vì cái cô "Đồng Tâm" đó!
Cho nên, cô "Đồng Tâm" phải có một vị trí không giống người khác trong lòng của Quân.
Quân vì vô "Đồng Tâm" đó mà không dám vượt qua giới hạn.
Quý Tư Nghiên muốn làm lung lay vị trí của "Đồng Tâm" trong lòng Điền Trung Quân, nếu không thể ra tay với "Đồng Tâm" thì ra tay với Điền Trung Quân trước cũng được.
Cách thức của cô ta hơi đáng khinh, nhưng cũng là học được từ mẹ Quân.
Nếu đã không có được trái tim của anh ta thì tốt hơn là nên có được thân xác của anh ta để khiến anh ta phải hổ thẹn với mình.
"Quân, anh có muốn báo thù không? Chỉ có em mới có thể giúp anh mà thôi!" Quý Tư Nghiên không ngừng uốn éo cơ thể, hôn nhẹ lên vành tai của Điền Trung Quân, mỗi cử động đều lộ ra vẻ quyến rũ, từng ngón tay như đang đốt lên ngọn lửa dục vọng trên cơ thể Điền Trung Quân.
Bàn tay của cô ta như một con rắn mềm mại và lạnh lẽo đang chui vào khe hở giữa hai cúc áo của anh ta.
Điền Trung Quân đã rất cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng ý thức của anh ta ngày càng mờ nhạt, thậm chí trong cơn mê man, Quý Tư Nghiên trước mặt anh đã biến thành dáng vẻ của Đồng Đồng Tâm.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Đồng Tâm...
Đến phút cuối, tuyến phòng thủ cuối cùng trên cơ thể Điền Trung Quân đã hoàn toàn sụp đổ, anh ta đưa tay ôm lấy sau đầu cô, mút chặt môi cô ta như đang phát tiết nỗi niềm kìm nén bấy lâu trong lòng.
Điền Trung Quân bất ngờ bế bổng Quý Tư Nghiên lên, đứng dậy khỏi ghế và đi về phía phòng riêng của Quý Tư Nghiên.
Anh ta vừa đặt cô ta xuống rồi quay ra đóng cửa, cô ta đã cởi quần áo ra, háo hức chủ động gỡ chiếc cúc áo trên ngực anh ta.
Người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ và người đàn ông đang cau mày quấn lấy nhau, nhún nhảy triền miên.
Trong đêm tối đột nhiên vang lên tiếng sấm, người đàn ông đang dây dưa trên chiếc giường rung lắc không kìm được liếc nhìn cảnh đêm giông bão ngoài cửa sổ.
Giống như ông trời đang đánh thức anh ta, để anh ta nhìn thấy người phụ nữ trước mặt mình là ai!
Quý Tư Nghiên thấy tâm trí của Điền Trung Quân đang chớm tỉnh táo trở lại liền căng mình vén chiếc váy ngắn lên để kẹp chặt hai bên hông Điền Trung Quân lại.
Cô ta không muốn cho anh ta bất kỳ cơ hội nào để suy nghĩ cũng như do dự bằng cách dây dưa triền miên, dùng hành động để thay thế những lời mà cô ta chưa nói ra.
Điền Trung Quân cau mày không nói lời nào, anh ta nheo mắt nhìn động tác lên xuống trên cơ thể người phụ nữ rồi siết chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô ta, nhưng lý trí thì đã sớm bay đi mất rồi.
Cô ta quấn trên người anh ta, hơi thở phả ra như mùi hoa lan, tinh tế và quyến rũ từ tận xương cốt.
Nhưng nhìn thấy bộ dáng này của cô ta, anh ta vẫn không kìm được sử hoảng hốt, rõ ràng là đang nhiệt tình đưa đẩy nhưng trước mắt anh lại thoáng qua hình bóng của Đồng Đồng Tâm đang ngây thơ nói: “Sau này, anh nói gì em cũng nghe.”
Mặc dù anh chưa nhìn thấy cơ thể của Đồng Tâm nhưng nước hoa có mùi xạ hương lần trước đã khiến anh mê loạn, suýt chút nữa là muốn chiếm đoạt cơ thể của Đồng Tâm.
Thân thể mềm mại, ấm áp của Đồng Tâm lần đó đã được Điền Trung Quân chạm vào và cảm giác vuốt ve làn da non nớt của cô qua lớp quần áo ấy đã in sâu vào lòng anh ta.
Đồng Tâm...
Đồng Tâm...
Đồng Tâm...
Trong trái tim anh, trong tâm trí anh, tất cả đều là Đồng Tâm.
Lúc này, người anh mong muốn nhất chính là Đồng Tâm...
Hơi nóng trong phòng tiếp tục phả ra cho đến khi cơn mưa tầm tã bên ngoài cửa sổ ập đến, người phụ nữ mềm nhũn như không có xương đang ôm góc chăn tựa vào ngực anh ta, hơi thở hổn hển, đưa bàn tay nhỏ bé vuốt ve những đường nét rõ ràng trên ngực anh ta.
Quý Tư Nghiên dịu dàng nói: "Quân, đừng lo lắng, em không ở thời kỳ rụng trứng. Cho nên, sẽ không mang thai đâu. Về sau, không có sự đồng ý của anh thì em sẽ không mang thai đứa con của anh."
Điền Trung Quân tựa vào đầu giường, lấy ra một điếu thuốc dành cho phụ nữ từ ngăn kéo trên cùng của bàn cạnh giường, châm một điếu cho mình và lặng lẽ dựa vào đó.
Quý Tư Nghiên ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt trầm tư của Điền Trung Quân ngạc nhiên hỏi: "Sao anh biết chỗ em để thuốc lá? Hơn nữa... Anh… có bao giờ hút thuốc đâu…”
Điền Trung Quân vẫn im lặng, vừa hút thuốc vừa nhìn cơn mưa nặng hạt trôi ngoài cửa sổ.
Anh ta không muốn truy cứu chuyện vừa xảy ra với mình.
Giờ đây, anh ta đã bị Quý Tư Nghiên nắm thóp và dẫn dắt anh ta bước vào vực thẳm không thể quay đầu.
Anh đã tưởng cô ta là Đồng Tâm, đợi đến khi mình thật sự tỉnh táo mới phát cô ta là Tư Nghiên.
Cho nên, đây mới là bộ mặt thật của anh ta sao?
Anh ta không thể nhìn thấu trái tim của chính mình, cũng như không thể nhìn thấu con người của chính mình.
Ánh mắt của Điền Trung Quân hơi sa sầm.
Thực ra anh ta cũng có tham vọng, nhưng anh ta đã tự kìm nén bản thân, giam cầm con sư tử trong mình lại.
Quý Tư Nghiên hơi nhướng mày, nhanh chóng leo lên, vươn tay nắm lấy bàn tay đang cầm điếu thuốc của anh ta, đôi môi nhỏ ngậm lấy đầu lọc mà anh đã hút, khẽ rít một hơi rồi phả ra một làn khói về phía anh ta.
Anh ta nhìn cô trong làn khói mờ ảo, còn cô ta thì cúi đầu hôn anh ta: "Quân, hãy nói cho em nghe anh đang nghĩ gì vậy?"
Điền Trung Quân im lặng vài giây rồi quay người sang một bên, bóp tàn thuốc trong tay vào gạt tàn trên bàn cạnh giường, đẩy cô vào chăn bông rồi xoay người.
Quý Tư Nghiên ôm chăn bông trước mặt và lo lắng gọi anh ta: "Đã trễ thế này, anh..."
“Tôi trở về căn hộ của mình!” Điền Trung Quân nói khi nhặt quần áo vương vãi trên sàn và mặc vào.
Quý Tư Nghiên hơi trề môi rồi nhanh chóng lăn sang phía bên kia giường.
“Đừng đi, hãy ở lại với em!" Quý Tư Nghiên ôm lấy vòng eo rắn chắc của Điền Trung Quân từ phía sau, không cho anh cài cúc áo.
Điền Trung Quân thản nhiên nói: "Tôi thật sự cần phải đi!"
Quý Tư Nghiên thấy anh nhặt ví tiền và điện thoại di động rơi trên mặt đất, cô ta vội vàng leo xuống giường nhìn anh ta:"Quân, anh muốn tìm Đồng Tâm sao?"
Điền Trung Quân thu dọn mọi thứ, đứng bên giường nắm lấy cằm của cô, nhưng khi ghé vào môi, anh ta chỉ chạm lướt qua má, liên thanh âm đều có một chút lãnh, giọng nói có chút lạnh lùng: "Ngủ sớm đi, anh chỉ lạ giường mà thôi.”
"Quân!"
Quý Tư Nghiên vội vàng đưa tay định kéo anh, nhưng anh đã quay người lại, mở cửa phòng ngủ ngay trước mắt cô ta mặc cho cô ta ra sức gọi nhưng anh vẫn đi không chút do dự.
Điền Trung Quân ra khỏi căn hộ của Quý Tư Nghiên thì leo lên một chiếc xe taxi.
Những hạt mưa tí tách đập vào thùng xe, trong màn đêm tĩnh mịch của thành phố dường như chỉ còn tiếng rào rào của những giọt mưa đang vỡ vụn trên mặt đất m.
Điền Trung Quân vô thức lấy điện thoại di động ra xem, chỉ thấy trên đó có một tin nhắn của Đồng Tâm.
—— Đồng Tâm.
Là tin nhắn được gửi cách đây một tiếng.
Điền Trung Quân đã trả lời
—— Trung Quân.
Thành phố Lâm Hải, trang viên nhà họ Điền.
Đồng Đồng Tâm nằm co người trên giường cho đến khi điện thoại trong tay khẽ rung lên, cô mới sửng sốt, lập tức bật sáng màn hình lên xem thử.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!