CHƯƠNG 14: NHÚC NHÍCH KHÔNG ĐƯỢC, CÒN ĐAU LẮM
Ba Lương thấy vậy liền lấy một hộp thuốc nhỏ từ dưới ngăn tủ bàn thu ngân ra đưa cho Lương Đồng Tâm dặn dò: "Trên núi có rất nhiều rắn, con nên cẩn thận một chút."
"Dạ, con biết rồi. Vậy con đi hái thuốc đây!” Lương Đồng Tâm cầm lấy hộp thuốc trong tay ba Lương bỏ vào sọt trúc sau lưng sau đó đi ra cửa sau, bước lên còn đường mòn đi về phái đỉnh núi đối diện.
Trở về nhà mấy ngày nay, ngày nào cô cũng giúp mẹ Lương lên núi hái thuốc, hái xong núi này lại đến núi tiếp theo, núi nọ sâu hơn núi kia.
Nhưng mấy ngày nay, mẹ Lương hết so sánh cô với Tô Minh Tuyết thì lại so so sánh với em họ Mộng Manh của cô.
Nói tóm lại, con gái nhà người ta là tốt nhất, còn Lương Đồng Tâm cô chỗ nào cũng thua con nhà người ta.
Thật ra mẹ Lương là hy vọng anh trai Lương Đồng Đức kế thừa y bát của bà ngoại nhưng anh trai cô lại không hề thích trung y, không muốn cả đời ở cái xứ khỉ ho cò gáy nghèo kiết xác này.
Còn Lương Đồng Tâm cô từ nhỏ đã đi theo bà ngoại hái thuốc trên vùng núi bạt ngàn này, cũng rất thích trung y. Nhưng đáng tiếc cô không thi đậu đại học y, mà mẹ Lương lại không chịu bỏ tiền ra cho cô học lại, cho nên cô chỉ đành sống như vậy thôi.
Trong núi lớn không có sự phồn hoa và náo nhiệt như thành phố, có chăng chỉ là sự trù phú và linh động của thiên nhiên.
Lương Đồng Tâm ngồi xổm ở dưới gốc cây lớn, giữa những cành cây khô héo và đám cỏ xanh, vừa hái thuốc vừa nghe tiếng kêu của côn trùng và chim chóc, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của bọn chúng.
Hôm nay cũng khá may mắn, cô hái được linh chi và nhân sâm, trong lúc bất chợt cô đã đi sâu vào trong núi. Trong núi sâu có cây cao chót vót, có suối chảy róc rách, dù đang là mùa hè nóng như thiêu đốt nhưng nơi này thời tiết lại ấm áp như mùa xuân.
Lương Đồng Tâm hái xong một gốc bán hạ thảo, vừa ngước mắt lên liền phát hiện trong bụi cây có vài bông hoa màu tím đậm rất đẹp, nhìn từ xa hơi giống hoa ngu mỹ nhân, cực kỳ đẹp.
Con gái vốn yêu hoa, Lương Đồng Tâm cũng không ngoại lệ. Nếu hoa kia đã xinh đẹp như vậy cô liền muốn hái cả gốc lẫn rễ về trồng trong chậu.
Lương Đồng Tâm bước tới nhìn, sau khi nhìn kỹ thì lập tức sắc mặt cô tái xanh.
Đây không phải là ngu mỹ nhân mà là là hoa thuốc phiện.
Thuốc phiện là một loài ngoại lai, chúng không được sinh ra ở vùng này.
Vậy thì tại sao trong vùng núi thăm thẳm này lại có cây thuốc phiện?
Lương Đồng Tâm chau mày suy nghĩ, sau đó nhổ mấy cây thuốc phiện lên, để vào sọt trúc sau lưng rồi dùng mấy loại thảo dược khác phủ lên.
Dọc theo con đường núi quanh co này, Lương Đồng Tâm tiếp tục đi về phía trước cho đến khi lên đến đỉnh núi, cô mới đứng trên một tảng đá lớn và nhìn ra xa.
Nơi này trùng trùng điệp điệp, mây mù lượn lờ đẹp như thế ngoại đào viên.
Lương Đồng Tâm nhìn xuống phía xa, dưới chân núi được bao bọc bởi những cánh đồng hoa lớn đủ màu đỏ, hồng, cam, vàng, tím rực rỡ.
Rất rõ ràng, mấy cánh đồng hoa lớn kia không phải mọc tự nhiên.
Mà những đóa hoa kia…là hoa thuốc phiện.
Rốt cuộc là ai sẽ ẩn náu nơi rừng sâu nước độc này để trồng cây thuốc phiện chứ?
Đột nhiên Lương Đồng Tâm như hiểu rõ gì đó, xoay người bỏ chạy.
Tốc độ xuống núi nhanh hơn rất nhiều so với lên núi, Lương Đồng Tâm chạy được nửa đường xuống núi thì chợt nghe thấy một tiếng "A" từ phương nào truyền tới.
Giọng hét này là của một người đàn ông.
Lương Đồng Tâm khẽ cau mày, vô thức trốn sau bụi rậm.
"Pằng…Rắc…Két…"
"Con rắn này đã chết rồi à?"
"Không biết! Cậu mau leo lên lưng tôi, tôi cõng cậu xuống núi tìm bác sĩ xem sao?"
Sau khi nghe giọng nói của người này, Lương Đồng Tâm đột nhiên cảm thấy rất quen tai.
"Không... Tôi không nhúc nhích được nữa. Chân tôi tê quá… hơn nữa còn rất đau!" Lại là giọng nói của một người đàn ông khác.
Lương Đồng Tâm hơi cụp mắt xuống, lần theo giọng nói của hai người đàn ông kia tìm qua.
Dưới gốc cây lớn cách đó chưa đầy mười mét, có hai người đàn ông mặc trang phục của dân tộc Mèo đang ngồi ở đó.
Lương Đồng Tâm nhìn thấy trên mắt cá chân của một trong hai người đàn ông có hai lỗ máu cùng với một con rắn đen trắng nằm bất động bên cạnh chân anh ta. Cô nhanh chóng đặt chiếc sọt trúc trên lưng xuống để kiểm tra vết thương của người đàn ông.
"Bình thường rắn cạp nong sẽ không chủ động công kích người, vừa nãy chắc chắn là do anh không cẩn thận giẫm phải nó rồi." Lương Đồng Tâm lôi hộp thuốc từ trong sọt trúc ra, lấy trong đó ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, rồi mở hộp nhỏ ra, sau khi mở hộp gỗ nhỏ ra bên trong có mấy viên thuốc màu nâu.
Cô không nói gì, chỉ ngắt một viên thuốc trong đó ra rồi nhét thẳng vào miệng người đàn ông, bảo anh ta nuốt xuống.
Tiếp theo đó Lương Đồng Tâm lại lấy ra một ống tiêm chưa mở và huyết thanh nọc rắn ra, sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, cô liền tiêm cho người đàn ông.
Hai người đàn ông nhìn Lương Đồng Tâm rồi lại nhìn nhau, nhưng cũng không phản kháng gì vì trong lòng họ biết cô đang cứu người.
Ngay sau đó, Lương Đồng Tâm lại lấy ấm nước từ trong sọt trúc ra, mở nắp ấm ra vừa rửa vết thương cho người đàn ông kia, vừa lấy bát nghiền thuốc từ trong hòm thuốc ra, sau đó lại lấy một số vị thuốc từ trong sọt trúc để vào trong bát nghiền nát, đắp lên vết thương trên chân của người đàn ông, cuối cùng là lấy băng gạc cố định lại vết thương cho anh ta.
"Sau khi anh đi xuống núi thì phải đi vào thị trấn tìm bác sĩ khám lại cho anh." Lương Đồng Tâm nói tiếp, sau đó nhướng mắt vô tình đụng phải ánh mắt của một người đàn ông khác.
Đôi mắt đen của người đàn ông rất lạnh lùng, đường nét trên khuôn mặt anh ta cực kỳ thanh tú. Mặc dù đôi môi khô khốc và dưới cằm lún phún râu, nhưng dựa vào làn da trên mặt anh ta thì cũng có thể nhìn ra được người đàn ông này khoảng hai mươi mấy ba mươi tuổi mà thôi.
Bọn họ cải trang khuôn mặt thật sự của mình, tuy đang mặc trang phục của người dân nơi này nhưng cô nghe khẩu âm khi bọn họ nói chuyện thì lại hoàn toàn không giống với người dân vùng này.
"Cảm ơn cô đã cứu người anh em của tôi." Người đàn ông kia cảm ơn thay người đàn ông bị rắn cắn bên cạnh.
Lương Đồng Tâm càng nghe giọng nói này càng cảm thấy quen tai, bỗng nhiên cô như nhớ ra điều gì đưa tay huơ trước mặt người đàn ông sau đó kéo túm râu quai nón của anh ta xuống.
"Quả nhiên lại là anh!" Lương Đồng Tâm cầm bộ râu giả này trong tay, trợn tròn mắt nhìn Điền Duy Hoàng.
Người đàn ông này, thật đúng là bám dai như đỉa.
Điền Duy Hoàng mím môi, ngại ngùng khẽ mỉm cười: "Hi, cục cưng chúng ta lại gặp mặt rồi!"
"Hai người quen nhau sao?" Hàn Khánh Phương bị rắn cắn sững sờ, anh ta hết nhìn Điền Duy Hoàng rồi lại nhìn Lương Đồng Tâm.
Điền Duy Hoàng dùng cùi chỏ thúc vào vai Hàn Khánh Phương nghiêm nghị nói: "Còn không gọi chị dâu."
"Vâng, vâng! Cảm ơn chị dâu đã cứu mạng!" Hàn Khánh Phương liên tục gật đầu.
Lương Đồng Tâm khẽ nhíu mày, cũng lười để ý đến hai người đàn ông thối tha kia mà nhặt cành cây bên hông dời con rắn cạp nong đang nằm im không nhúc nhích trên mặt đất đã lâu ra chỗ khác.
"Đã chết rồi sao?" Lương Đồng Tâm lẩm bảm đang lo lắng không biết có nên đem con rắn này về làm thuốc bắc hay không thì con rắn lại đột nhiên cử động.
Hàn Khánh Phương nhìn thấy con rắn lại cử động, anh ta sợ tới mức thu mình vào lòng Điền Duy Hoàng bên cạnh, hai tay còn rất “ẻo lả” ôm chặt cổ của Điền Duy Hoàng.
Người này đúng là một lần bị rắn cắn mười năm vẫn sợ sợi dây thừng mà.