Đến lúc đó, Điền Duy Hoàng định sẽ tùy tiện tìm một lý do, nói mình và Tô Minh Tuyết không hợp tính cách nên chia tay rồi.
Mà Tô Minh Tuyết, biết rõ Điền Duy Hoàng sẽ không bỏ qua cho mình nên đã bám theo nịnh nọt ông cụ để biến ông ta thành chỗ dựa vững chắc của mình mà áp chế Điền Duy Hoàng.
Sau bữa tối, Điền Trung Quân không qua đêm ở trang viên nhà họ Điền mà vội vàng trở về thành phố Bình Dương vì có chuyện ở công ty.
Điền Duy Hoàng vẫn chưa chính thức nhậm chức chủ tịch mới của tập đoàn Điền thị nên cũng không bận gì cả. Trước khi đến tập đoàn thì chỉ cần tìm hiểu trước tình hình của tập đoàn là được.
Hơn nữa, ông cụ cũng có ý giới thiệu không sót mối quan hệ nào trong giới làm ăn của mình cho Điền Duy Hoàng. Cho nên, Điền Duy Hoàng trên cơ bản là đối ngoại còn Điền Trung Quân thì lo chuyện trong nhà, tồn tại với tư cách là một phụ tá của Điền Duy Hoàng.
Đồng Đồng Tâm không nỡ chia tay Điền Trung Quân, cứ nấn ná ở cổng mãi, vừa quay đầu lại thì gặp anh cả Điền Duy Hoàng không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng cô.
Đồng Đồng Tâm sau một giây biến sắc thì lùi về sau một bước theo bản năng, hơi cúi đầu, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Anh cả."
Điền Duy Hoàng nghe cô gọi mình là “anh cả”, cảm thấy rất khó chịu trong lòng, chỉ có thể giả bộ hờ hững, đáp lại một tiếng "Ừ", sau đó tìm đề tài để quan tâm cô: "Bên ngoài gió lớn, em mau vào nhà nghỉ ngơi đi!"
"Dạ!"
Đồng Đồng Tâm gật đầu, tránh né ánh mắt của Điền Duy Hoàng, lướt nhanh qua người anh.
Nhớ lại những chuyện thân mật mà anh đã làm với cô trước đây, nên bây giờ chỉ cần nhìn thấy anh là cô lại xấu hổ.
Một cơn gió thoảng qua, mùi chanh trên người cô cuốn theo làn gió.
Mùi hương này khiến anh vừa quen vừa nhớ, e rằng từ nay về sau anh sẽ không bao giờ được ngửi mùi hương này của cô nữa!
Đôi mày kiếm của Điền Duy Hoàng nhíu lại, lúc ngoái đầu lại, anh trìu mến dõi theo bóng lưng của Đồng Đồng Tâm, trái tim đau nhói.
Từ nay về sau, tình yêu của anh dành cho cô chỉ có thể được giấu sâu trong trái tim anh theo cách này.
Đồng Đồng Tâm quay về khu nhà riêng mà ông cụ Điền đã sắp xếp cho cô.
Đêm nay khu nhà vắng lặng của cô chỉ có tiếng côn trùng rả rích cùng tiếng chim chi chít, bóng cây lắc lư dưới ánh trăng lại càng khiến lòng người có chút lạnh lẽo.
Đồng Đồng Tâm nhanh chóng bước nhanh qua sân, chạy vào nhà, đóng cửa và cài chiếc chốt gỗ lại.
Tại sao ngôi nhà đã trăm tuổi này về đêm lại ảm đạm đến thế?!
Đồng Đồng Tâm ngồi ở bàn tròn trong nhà, nhịn không được lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Điền Trung Quân, hỏi anh đã về đến nhà an toàn chưa, nhưng Điền Trung Quân vẫn không trả lời.
Điền Duy Hoàng trở về phòng ngủ của mình, anh mới vừa đóng cửa quay người lại thì nhìn thấy trên đầu Tô Minh Tuyết quấn một cái khăn lông, cơ thể thì quấn một chiếc khăn tắm màu hồng nhạt, bộ ngực sữa lấp ló, trông rất sinh động, đôi chân thon dài, trắng như tuyết để trần trên nền nhà.
Tô Minh Tuyết vén bức màn lên, mê hoặc đi về phía Điền Duy Hoàng.
Cô ta và Đồng Tâm có khuôn mặt giống hệt nhau, giống như một cặp sinh đôi vậy, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể phân biệt được ai là ai.
Thấy Tô Minh Tuyết như vậy, trong lòng Điền Duy Hoàng chỉ cảm thấy ghê tởm.
Nếu người phụ nữ này không tham lam phù phiếm, vàng thau lẫn lộn, thì sao anh ta có thể đánh mất Đồng Tâm?
Đều do anh không tốt, lúc trước lẽ ra anh nên dành chút thời gian quay về biệt uyển để xác nhận một lần!
Chí ít, khi đó anh còn có cơ hội gặp Đồng Tâm.
Hiện giờ, một chút cơ hội anh cũng không có!
Chuyện Đồng Tâm đã trở thành em dâu của anh đều là “nhờ” người phụ nữ này ban tặng!
Nghĩ đến việc mất đi Đồng Tâm, trong lòng Điền Duy Hoàng đau đớn khôn cùng, một trận lửa giận lại bùng lên, nỗi phiền muộn dồn nén trong lòng cộng với mất tự chủ trong phút giây nên anh đã bước tới tát Tô Minh Tuyết một cái thật mạnh.
Điền Duy Hoàng là người được trải qua huấn luyện, đã từng tay không đánh chết một con hổ hung dữ do một tên lưu manh nuôi nên Tô Minh Tuyết sao có thể trụ được trước cái tát rất mạnh này của anh, chỉ nghe "Bốp" một tiếng, cô ta đã bị đánh đến quỳ rạp trên mặt đất.
"Hu hu..." Tô Minh Tuyết quỳ trên mặt đất, ôm lấy gò má đau đớn nức nở, khóe miệng còn rỉ ra một vệt máu.
"Tô Minh Tuyết, cô hãy nghe cho rõ lời của cậu chủ cái nhà này là tôi đây! Từ nay về sau, cô đừng hòng vọng tưởng thu được lợi ích từ tôi! Còn nữa, tôi sẽ sai quản gia Lưu viết ra giấy số tiền mà cô đã tiêu xài tôi để cô trả cả vốn lẫn lời không thiếu một đồng. Ngoài ra, mấy ngày này tôi sẽ bảo quản gia Lưu đưa cô đi làm thủ tục chuyển toàn bộ nhà cửa, shophouse, công ty cùng xe sang đứng tên cô mà cô đã lấy tiền của tôi đi mua sang tên của Đồng Tâm!" Điền Duy Hoàng lạnh lùng quát lớn, không giữ chút thể diện nào cho Tô Minh Tuyết.
Tô Minh Tuyết nước mắt lưng tròng ngẩng đầu, nhìn người đàn ông tàn nhẫn trước mặt vừa tôn quý như thần vừa đẹp trai không chê vào đâu được, nghẹn ngào nói: "Duy Hoàng, sao anh lại đối xử với em như vậy? Em đã làm gì sai?"
"Cô đã làm sai chuyện gì cô còn không biết sao?" Điền Duy Hoàng híp đôi mắt đen lại, nhưng không thèm nhìn thẳng vào Tô Minh Tuyết một chút, chắp tay sau lưng, tàn nhẫn hừ lạnh một tiếng.
Tô Minh Tuyết vừa lau nước mắt, vừa tiếp tục khóc lóc kể lể: "Em cùng Đồng Tâm giống như chị em vậy, em là bạn thân nhất và cũng là chị em thân thiết của cô ấy. Tại sao anh lại đối đãi như vậy với em? Là Đồng Tâm không cần anh! Là Đồng Tâm đưa dây chuyền cho em! Tất cả những chuyện này đều là lựa chọn của Đồng Tâm. Sau đó, chính quản gia Lưu đích thân đón em về đây vì sợi dây chuyền! Cho nên, em không có sai! Tại sao anh lại đổ hết mọi tội lỗi lên người em? Đồng Tâm không yêu anh, nhưng em thì yêu anh mà! Sao anh có thể đối xử với em như vậy! Đối xử với một người con gái yêu anh… Hu hu…”
"Ha ha? Tô Minh Tuyết, cô đừng có dùng những giọt nước mắt rẻ tiền đó để khơi dậy sự đồng cảm của tôi! Cô yêu tôi hay yêu quyền lợi cùng tiền tài của tôi, tôi là người rõ hơn ai hết! Tô Minh Tuyết, tôi cảnh cáo cô! Mấy ngày này, tốt nhất cô hãy an phận cho tôi! Nếu ông nội muốn giữ cô lại trang viên của nhà họ Điền thì cô cứ tạm thời ở lại. Đừng giở trò quỷ gì! Tôi sẽ cử người âm thầm giám sát cô!" Điền Duy Hoàng quát lớn, anh không muốn nhìn thấy người phụ nữ đáng ghê tởm này thêm một phút giây nào nữa, trực tiếp sải bước rời khỏi phòng.
Tô Minh Tuyết nhìn bóng dáng Điền Duy Hoàng rời đi, trong lòng đau khổ nói không nên lời.
Bây giờ cô ta sa vào tình trạng này cũng là do Đồng Đồng Tâm kia ban tặng.
Lẽ ra lúc trước, cô không nên mềm lòng với Đồng Đồng Tâm.
Lúc trước, cô ta nên âm thầm thuê sát thủ giết quách Đồng Đồng Tâm chẳng phải là xong việc sao?
Tại sao cô lại mềm lòng chứ?
Tại sao cô lại để cho Đồng Đồng Tâm còn sống?
Nếu Đồng Đồng Tâm chết, Điền Duy Hoàng sẽ là của cô ta, tập đoàn Điền thị trong tương lai cũng là của cô ta, hết thảy những thứ ở nơi này đều là của Tô Minh Tuyết cô!
Tô Minh Tuyết không cam lòng, phải tìm cách lật ngược tình thế.
Đồng Đồng Tâm nằm trên giường ôm điện thoại di động, đã rất lâu rồi mà cô vẫn không ngủ. Cô đang đợi tin nhắn trả lời của Điền Trung Quân, nhưng Điền Trung Quân mãi vẫn không hồi âm.
Ở một nơi khác, tại ga tàu cao tốc thành phố Bình Dương.
Sau khi Điền Trung Quân rời nhà ga, Quý Tư Nghiên đã lái xe đến nhà ga để đón anh ta.
Quý Tư Nghiên đón Điền Trung Quân xong thì không đưa Điền Trung Quân về nhà, mà chở anh ta đến căn hộ của mình.
"Quân, hôm qua em đã lấy được thông tin về mẹ ruột của anh và để ở nhà, em đã do dự không biết có nên đưa nó cho anh xem không." Quý Tư Nghiên chậm rãi nói trong lúc đang lái xe.
Nếu cô ta thực sự do dự thì sẽ không lái xe về hướng nhà mình.
Điền Trung Quân hơi ngẩn người, chậm rãi mím môi, im lặng không nói.
"Em đi làm đồ ăn khuya cho anh!" về đến nhà, Quý Tư Nghiên chăm sóc cho Điền Trung Quân như một cô vợ trẻ.
Quý Tư Nghiên hiểu rõ những sở thích của Điền Trung Quân như lòng bàn tay.
Cho nên, Điền Trung Quân vô cùng thoải mái và hài lòng với sự chăm sóc của Quý Tư Nghiên.
Quý Tư Nghiên không giống Đồng Đồng Tâm, không biết anh ta thích gì và cũng không vô duyên vô cớ gây sự với anh ta.