Còn mẹ anh ta là bác sĩ quân y trong quân đội.
Bởi vì quanh năm suốt tháng phải phiêu bạc ở bên ngoài, phục vụ đất nước nên mẹ của anh ta luôn cận kề ba của Điền Duy Hoàng và nảy sinh tình cảm ái mộ đối với ba của Điền Duy Hoàng.
Hai người đến với nhau trong một lần ngoài ý muốn và cũng chính lần đó đã khiến mẹ anh ta sinh ra anh ta.
Lúc trước, ba của Điền Duy Hoàng cũng không biết đó là mẹ của Điền Trung Quân, ông ta còn lầm tưởng là vợ của mình đã ngủ với mình đêm đó.
Về sau, mẹ ruột của Điền Trung Quân lén sinh ra Điền Trung Quân xong lại quay về kề vai chiến đấu bên cạnh Điền Duy Hoàng.
"Sau khi mẹ anh tự tử vì tình, chính mẹ ruột của anh trai đã đưa anh từ trại trẻ mồ côi về nhà họ Điền, ông nội lấy máu của anh và ba đi xét nghiệm quan hệ ba con. Sau khi chắc chắn anh là con ruột nhà họ Điền mới bằng lòng cho anh bước chân vào nhà họ Điền, lại tặng cho anh một miếng ngọc bội do tổ tiên họ Điền truyền lại." Điền Trung Quân buồn bã, dừng một lúc anh ta mới nghẹn ngào nói tiếp: "Nhưng suy cho cùng, anh cũng chỉ là đứa con ngoài giá thú, không được ông nội chào đón."
Nghe xong câu chuyện mà Điền Trung Quân kể, Đồng Đồng Tâm im lặng không nói gì.
Suy cho cùng cũng là lỗi của mẹ chồng, nhưng mẹ chồng tự tử vì tình yêu cũng khiến cho người ta thực cảm động.
Có lẽ, mẹ ruột của anh cả cũng vì tình cảm này mà chủ động đón Điền Trung Quân từ cô nhi viện về.
Nếu không, liệu có người phụ nữ nào sẵn sàng để một đứa con ngoài giá thú vào nhà mình chứ?
Điền Trung Quân thấy Đồng Đồng Tâm không hé răng nửa lời, thở dài, nói tiếp: "Anh xin lỗi, Đồng Tâm. Bởi vì anh không được người nhà yêu thương nên cũng liên lụy tới em. Vì ông nội thương anh cả, cho nên khó tránh khỏi yêu ai yêu cả đường đi mà thiên vị chị dâu. Nếu ông nội đối xử hà khắc với em thì mong em đừng để ý."
"Em sẽ không như vậy đâu! Em cảm thấy ông nội rất tốt. Nếu, ông nội thật sự thiên vị Tô Minh Tuyết thì đã không cần phải đón em về nhà họ Điền." Đồng Đồng Tâm an ủi.
Điền Trung Quân chỉ cười và không nói gì, Đồng Tâm là một cô gái trong sáng, có rất nhiều chuyện cô ấy không nhìn thấu nhưng thực chất anh ta lại hiểu rất rõ.
Mẹ ruột của anh ta chỉ đơn giản là tự tử vì yêu cha anh ta thôi sao?
Anh ta chỉ kể sơ sơ cho Đồng Tâm nghe và cũng chỉ có người ngây thơ như Đồng Tâm mới tin vào kiểu giải thích thoái thác như vậy.
Đồng Đồng Tâm đã thăm thú một lượt trang viên rộng lớn của nhà họ Điền nhờ có sự dẫn dắt của Điền Trung Quân. Dạo bước trong trang viên này và ngắm nhìn những công trình kiến trúc cổ kính khiến Đồng Đồng Tâm có cảm giác mới mẻ như được xuyên qua dòng thời gian trở về những căn dinh thự thời xưa.
Nhưng Tô Minh Tuyết không may mắn như cô, cô ta bị Điền Duy Hoàng cấm cửa ở trong phòng không cho phép ra ngoài.
Mãi đến bữa tối, ông cụ gọi thì cả nhà mới tụ họp đầy đủ.
Mà giờ phút này, khi Điền Duy Hoàng gặp lại Đồng Đồng Tâm, trong lòng lại dâng lên cảm xúc khó tả, thậm chí là có chút khó chịu.
"Minh Tuyết, Đồng Tâm, nếu hai đứa đã là cháu dâu của nhà họ Điền thì dù là học thức hay phẩm chất đều phải xứng với hai đứa cháu trai của ông. Ông đã xem qua tài liệu của hai đứa, đều là học lực cao đẳng, cho nên, bắt đầu từ ngày mai, ông sẽ mời gia sư bắt đầu dạy kèm các môn thi để làm bài kiểm tra chuyển cấp vào tháng 10. Ông cũng đã sắp xếp xong chuyên ngành tương ứng cho hai đứa. Là học viện phụ thuộc đại học Lâm Hải của thành phố Lâm hải chúng ta. Mặc dù trường này là học viện tư thục, nhưng nó là một trong hai nơi dạy học hàng đầu ở nước C. Hơn nữa, tài nguyên giảng dạy được lấy từ tài nguyên giảng dạy của đại học Lâm Hải.” ông cụ nói một cách nghiêm túc vào trọng tâm.
Tô Minh Tuyết nhất thời khó có thể tin hỏi lại: "Ông nội thực sự muốn chúng cháu thi lên cấp sao?!"
Ông cụ trả lời chắc nịch: "Đương nhiên, đối với trường cao đẳng của hai đứa mà nói thì đã là một lựa chọn khá rồi. Nếu sau này hai đứa tốt nghiệp đại học còn có thể tiếp tục tiếp tục học nghiên cứu sinh đại học. Về phần đối với hôn lễ của hai đứa thì chờ cả hai cháu dâu học xong đại học, tốt nghiệp rồi mới cùng nhau tổ chức."
Thực ra ông ta đã lên kế hoạch lâu dài cho hai đứa cháu dâu của mình.
Gia thế của hai cô gái này không xứng với gia đình họ Điền, nhưng học lực thì không đến nỗi nào.
Nếu không phải có hai ông cháu sa vào lưới tình với hai cô gái này thì còn lâu ông ta mới để cho hai cô gái môn không đăng hộ không đối này bước vào nhà họ Điền.
"Ông nội, cháu nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của ông! Cháu sẽ không chỉ lấy bằng đại học, mà sau này sẽ thi nghiên cứu sinh của một trường đại học, thi xong nghiên cứu sinh sẽ thi tiếp bằng Ph. D. Đúng rồi, cháu còn muốn thi cả nhân viên công vụ nữa! Như vậy, mới có thể khiến ông nội nở mày nở mặt!" Tô Minh Tuyết rất khéo miệng nên đã lập tức khiến cho ông cụ Điền vui vẻ.
"Ngày mai, hai đứa muốn làm gì thì cứ làm đi. Hai cháu dâu từ nay về sau sẽ ở lại trang viên này cho cho đến khi được nhận vào trường liên kết của Đại học Lâm Hải!" Ông cụ hào phóng nói .
Điền Trung Quân liếc nhìn Tô Minh Tuyết, thấy cô ta không có chuyện gì vẫn xun xoe, a dua nịnh hót với ông cụ thì hết biết phải nói gì.
Còn Điền Duy Hoàng tuy rằng ngồi ở bên cạnh ông cụ nhưng lại dồn toàn bộ tâm tư lên Đồng Đồng Tâm.
Điền Duy Hoàng nhìn thấy Đồng Đồng Tâm cười nhưng mặt mày thì ảm đạm, không mấy vui vẻ trông vô cùng bất lực,
Đồng Đồng Tâm ngồi bên cạnh, im lặng một lúc lâu liền đột nhiên chen vào, chân thành nhìn ông cụ, hỏi: "Ông nội, con có thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học và cao đẳng toàn quốc vào tháng 6 năm nay không?"
Từ sau khi rớt kỳ thi tuyển sinh đại học năm ngoái, mãi cho đến nay, kỳ thật Đồng Đồng Tâm chưa bao giờ từ bỏ việc học, luôn muốn thi lại, nhưng đáng tiếc là mẹ Lương không muốn bỏ tiền ra.
Ông cụ Điền ngạc nhiên nhìn Đồng Đồng Tâm.
Cô bé này thực sự muốn tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học một lần nữa sao.
Để đưa ra quyết định như vậy, cần rất nhiều can đảm và quyết tâm!
Sau khi Điền Duy Hoàng bình tĩnh trở lại, thấy thế, lập tức nói đỡ cho Đồng Đồng Tâm: "Ông nội, Đồng Tâm muốn thi đại học lần nữa thì hãy nhờ quan hệ chọn cho cô ấy một trường học lại để lấy kết quả đó tiện tham gia thi tuyển sinh đại học.”
"Được lắm! Được lắm! Muốn thi lại vào một trường đại học đàng hoàng là chuyện tốt! Bây giờ chỉ mới là tháng Tư, còn hai tháng nữa để chuẩn bị cho việc ôn tập.” Thằng cháu đích tôn mà ông yêu thương nhất cũng đã lên tiếng nói đỡ thì dĩ nhiên là ông cụ phải ủng hộ rồi.
Điền Duy Hoàng suy nghĩ một lúc rồi đề xuất: "Vì ông nội nghĩ rằng việc Đồng Tâm thi vào đại học một lần nữa là chuyện tốt, nên ông nội sẽ chọn sáu gia sư luyện thi đại học chất lượng cao cho Đồng Tâm đến tận nhà kèm cặp bài vở cho cô ấy đi! Như vậy, có thể giúp Đồng Tâm thi được vào trường đại học tốt!”
Tô Minh Tuyết thấy Đồng Đồng Tâm muốn thi lại đại học, đương nhiên cũng không cam lòng lạc hậu, lập tức làm nũng với ông cụ: "Ông nội, cháu cũng muốn thi lại đại học! Cháu muốn làm cho ông nội nở mày nở mặt!"
"Được được được! Cháu cũng sẽ thi lại, cùng Đồng Tâm tham gia thi tuyển đại học!" Ông cụ cười không khép được miệng, thằng cháu đích tôn này của ông ta đúng là rất có chí khí.
Nhưng Điền Duy Hoàng lại phản bác: "Ông nội, ông không cần lo chuyện của Minh Tuyết. Đồng Tâm thi vào đại học một lần nữa là tốt nhưng Minh Tuyết thì không cần."
"Cháu nói gì vậy?" Ông cụ bất mãn nhíu mày.
Điền Duy Hoàng cũng không thèm nhìn Tô Minh Tuyết, anh chỉ lạnh lùng nói: "Minh Tuyết không có hứng thú học tập.”
"Ai nói em không có hứng thú học! Cho dù là trước kia không có hứng thú đi nữa thì hiện tại cũng có hứng thú rồi! Học vì ông nội, học vì mẹ chồng và hơn hết là học vì anh!" Tô Minh Tuyết lập tức nói chắc như đinh đóng cột.
Ông cụ rất thích nghe những lời này của Tô Minh Tuyết.
Một cô gái có thể không ngừng phấn đấu vì người mình yêu là một cô gái rất tốt.
Cho nên, ông cụ liền đỡ lời cho Tô Minh Tuyết: "Con nghe đi, chính miệng Minh Tuyết đã nói vì con mà sẽ thay đổi bản thân.”
Bọn họ ai ai cũng nói chuyện nhưng Điền Trung Quân thì không nói một lời, thực tế, anh ta không có quyền lên tiếng bất cứ điều gì trong ngôi nhà này.
Cũng may anh cả đã thay anh ta giúp đỡ chuyện Đồng Tâm muốn thi lại đại học.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!