Điền Trung Quân cũng ngượng nghịu cười: "Anh à, em quên giới thiệu với em. Đây là vợ mới cưới của em, Đồng Đồng Tâm."
Vợ mới cưới?!
Đồng Đồng Tâm?!
Điền Duy Hoàng nhìn chằm chằm với vẻ mặt vô cùng phức tạp.
"Duy Hoàng, em mới là Minh Tuyết." Tô Minh Tuyết nhẹ nhàng cười, nhưng trong lòng cô ta đang rất tò mò, Lương Đồng Tâm đã đổi tên đầy đủ thành Đồng Đồng Tâm từ khi nào?
Bầu không khí đột nhiên trở nên gượng gạo.
“Hai người trông giống hệt nhau nên nhận nhầm cũng là chuyện bình thường.” Ông cụ giải vây cho thằng cháu đích tôn.
Điền Duy Hoàng nhìn Tô Minh Tuyết rồi lại quay sang nhìn Đồng Đồng Tâm.
Hai người quả thật rất giống, nhưng đâu có giống đến mức anh nhận nhầm chứ.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Giờ phút này, Điền Duy Hoàng đè nén nghi ngờ và tức giận trong lòng, bình tĩnh đứng dậy, ngồi trở lại bên cạnh Tô Minh Tuyết.
Tô Minh Tuyết không khỏi vui sướng mỉm cười.
Điền Trung Quân cũng gắp thức ăn cho Đồng Đồng Tâm rồi thân mật nói: "Em nếm thử đi, món này nhất định sẽ hợp với khẩu vị của em.”
Đồng Đồng Tâm mỉm cười gật đầu với Điền Trung Quân.
Còn Điền Duy Hoàng thì cứ nhìn chằm chằm vào từng cử chỉ của Đồng Đồng Tâm, đặc biệt là ánh mắt dịu dàng của cô khi nhìn Điền Trung Quân khiến anh rất khó chịu.
Đồng Đồng Tâm... Đồng Đồng Tâm!
Hóa ra “Đồng Tâm” trong điện thoại của Trung Quân chính là người con gái mà Điền Duy Hoàng anh luôn nhớ nhung không quên!
Từ khi nào thì người con gái của Điền Duy Hoàng anh lại trở thành vợ của em trai anh chứ?!
Tô Minh Tuyết lập tức đứng dậy, trước tiên bưng một bát canh cho ông cụ và mẹ chồng tương lai, sau đó mới ân cần, dịu dàng bưng bát canh đặt vào tay Điền Duy Hoàng.
"Duy Hoàng, mấy ngày này, anh vất vả rồi." Tô Minh Tuyết nhẹ nhàng cất lời.
Điền Duy Hoàng không nhìn cô ta lấy một lần, đôi mắt đen láy chỉ chăm chăm nhìn Đồng Đồng Tâm.
Nhìn thấy Đồng Đồng Tâm cùng Điền Trung Quân càng lúc càng ân ái, Điền Duy Hoàng chỉ thiếu chút nữa liền tức đến hộc máu.
Điền Duy Hoàng còn chưa ăn xong bữa trưa không mấy hòa hợp này đã tức giận về trước.
Anh trở về phòng và gọi điện thoại cho quản gia Lưu.
"Chú Lưu, chuyện này là sao?" Điền Duy Hoàng giận tím mặt, trán nổi gân xanh cộng thêm lửa giận không kìm nén được khiến ánh mắt anh lóe lên một tia hoảng sợ gần như tuyệt vọng.
Chú Lưu run rẩy hỏi: "Cậu cả, chuyện gì đã khiến cậu tức giận như vậy?"
Điền Duy Hoàng cầm điện thoại bằng một tay, đi đi lại lại trong phòng: “Ông đã đi đón người phụ nữ nào về cho tôi vậy?”
"Cậu cả, tôi không hiểu ý cậu."
"Lập tức gửi toàn bộ tài liệu của Tô Minh Tuyết vào mail của tôi, bao gồm cả ảnh trước đây của cô ấy!” Điền Duy Hoàng tức giận rống lên.
Quản gia Lưu chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo, sau đó lập tức soạn lại thông tin của Minh Tuyết rồi gửi vào mail của Điền Duy Hoàng.
Điền Duy Hoàng xem xong thông tin của Tô Minh Tuyết thì không kìm được mà đập điện thoại xuống đất.
Bây giờ, anh rốt cuộc cũng hiểu được, tại sao mỗi lần nói chuyện với "Minh Tuyết", khi thân thiết cùng Đồng Tâm thì Đồng Tâm lại kháng cự.
Những nghi hoặc cứ lởn vởn trong lòng Điền Duy Hoàng giờ phút này đã khiến anh bừng tỉnh đại ngộ.
"Cốc cốc cốc..." Có người gõ cửa phòng.
Điền Duy Hoàng buồn bực đi mở cửa.
Thấy là Tô Minh Tuyết đến, anh nắm lấy cổ áo cô ta kéo vào phòng một cách thô bạo.
Tô Minh Tuyết hoảng sợ, vội vàng xuống nước cầu xin: "Duy, Duy Hoàng, anh sao vậy?"
"Nói! Rốt cuộc cô đã giở thủ đoạn gì để trở thành vị hôn thê của Điền Duy Hoàng tôi." Điền Duy Hoàng ép Tô Minh Tuyết lên cây cột, tức giận hỏi.
Tô Minh Tuyết kinh hãi, tim đập nhanh đáp: "Duy Hoàng, em, em không hiểu anh nói gì cả…”
"Đừng ép tôi ra tay đánh phụ nữ!" Điền Duy Hoàng không khỏi nắm chặt nắm đấm.
Tô Minh Tuyết cắn môi dưới, sau đó nói: "Đêm đó là em cứu anh…”
"Đủ rồi! Đừng giả vờ giả vịt nữa! Đêm đó là ai đã cứu tôi, chẳng lẽ tôi không biết?" Điền Duy Hoàng quát lớn.
Tô Minh Tuyết bưng mặt, khóc nấc: "Đúng vậy… Là Đồng Tâm đưa mặt dây chuyền cho em, nói, nói… Cô ấy đã có người mình thích, không muốn làm mợ chủ của gia đình giàu sang.”
Đã có người mà mình thích...
Điền Duy Hoàng sững sờ, trong đầu nhớ lại ánh mắt yêu thương mà Đồng Đồng Tâm dành cho em trai Điền Trung Quân lúc ở bàn ăn.
Hóa ra là như vậy...
Điền Duy Hoàng thả lỏng bàn tay đang túm cổ áo Tô Minh Tuyết, lạnh lùng cười.
Sau đó, anh thò tay vào trong áo Tô Minh Tuyết mò mẫm, Khi Tô Minh Tuyết nhầm tưởng anh đang muốn làm chuyện đó thì cổ cô ta liền nhói lên.
Cô ta còn chưa kịp hoàn hồn thì anh đã giật đứt sợi dây chuyền trên cổ cô ta.
"Duy..."
"Đừng gọi tên tôi, đồ ghê tởm!"
Điền Duy Hoàng trừng mắt liếc Tô Minh Tuyết, anh nắm sợi dây chuyền trong tay, thất hồn lạc phách, lảo đảo bước ra khỏi phòng.
Bên này, trong lúc Điền Trung Quân đưa Đồng Đồng Tâm đi thăm trang viên nhà họ Điền thì đột nhiên hỏi: "Đồng Tâm, có phải em đã quen anh trai anh từ trước rồi không?"
"Làm gì có chuyện đó!" Câu trả lời của Đồng Đồng Tâm giống như phản xạ có điều kiện nhưng nhìn kỹ thì giống có tật giật mình hơn.
"Thật sự không biết sao?" Điền Trung Quân hồ nghi hỏi.
Anh nhớ lần đó anh cả của anh đích thân giao Đồng Đồng Tâm cho em trai là anh chăm sóc, mà phản ứng hôm nay của anh cả hẳn là không đơn giản chỉ nhận nhầm người như vậy.
"Em và chị dâu chắc cũng quen biết nhau từ trước nhỉ?" Điền Trung Quân lại hỏi.
Đồng Đồng Tâm ấp úng trả lời: "Em, em cùng Minh Tuyết là bạn học đại học, cũng là đồng hương, cho nên từng gặp anh cả một lần mà thôi. Nên không thể gọi là quen được!"
Hóa ra là như vậy.
Điền Trung Quân không hỏi tiếp chuyện này nữa mà chuyển mở đề tài: "Em học ở trường có ổn không?"
"Dạ, tốt lắm."
"Sinh hoạt phí có đủ không?"
"Dạ đủ."
"Đồng Tâm, có chuyện này..."
"Tối hôm đó, có phải em đã làm sai chuyện gì không?" Đồng Đồng Tâm đột nhiên ngắt lời Điền Trung Quân.
Cô rất nghiêm túc khiến anh lấy làm khó hiểu.
"Chính là đêm đó… Em...." Đồng Đồng Tâm mặt đỏ tai hồng.
Điền Trung Quân đột nhiên nhớ ra cái đêm mà cô đang nhắc đến chính là lúc đó, anh gần như muốn cô, nhưng vì Quý Tư Nghiên chủ động đến tìm anh nên anh mới từ bỏ.
Đồng Đồng Tâm nói xong, cúi đầu.
Điền Trung Quân bất giác nhíu mày: "Đồng Tâm, anh biết em muốn có con nhưng xin em đừng dùng thủ đoạn như vậy để có được con!"
Thủ đoạn?!
Cô dùng thủ đoạn gì chứ?
Đồng Đồng Tâm mông lung khó hiểu.
Điền Trung Quân nhìn Đồng Đồng Tâm và cảm thấy cô ấy không có vẻ gì là giả vờ vô tội nên đành phải thẳng thắn nói lại chuyện đó: "Đêm đó, thành phần trong nước hoa mà em dùng có chứa chất kích… Tình!
Kích, kích…. Tình!
Đồng Đồng Tâm lúc này mới hiểu ra.
Thảo nào đêm đó cô ấy cũng có chút kích thích...
Thì ra là thế!
"Em, em không biết, xin lỗi anh! Em rất xin lỗi! Em không biết trong nước hoa đó lại có thành phần như vậy! Kỳ thật, em muốn..." Đồng Đồng Tâm thẹn thùng cúi đầu, hổ thẹn muốn nói lại thôi.
Cô chỉ là muốn thúc đẩy mối quan hệ vợ chồng, muốn duy trì cuộc hôn nhân và cũng muốn anh… Yêu cô.
Nhưng bây giờ cô ấy nói nhiều như vậy thì có ích gì, Điền Trung Quân nhất định cho rằng cô ấy là một người phụ nữ có bụng dạ khó lường.
"Đồng Tâm..."
"Dạ."
"Chúng ta..." Tạm thời ở riêng một thời gian!
Điền Trung Quân rất muốn nói nhưng vào lúc này, anh ta không thể nói ra được nữa.
Vì sao lại nói không nên lời?
Anh ta cũng không hiểu tại sao cứ nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Đồng Đồng Tâm là anh ta lại mềm lòng.
Rõ ràng cảm thấy cô ấy rất kiên cường nhưng tại sao nhìn cô lúc này, anh ta lại muốn được bảo vệ cô.
"Về sau, em sẽ không làm như vậy nữa. Sau này, anh nói gì em cũng nghe." Đồng Đồng Tâm ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Điền Trung Quân.
Điền Trung Quân đưa tay xoa nhẹ lên đầu Đồng Đồng Tâm và nở một nụ cười bất đắc dĩ.
Đột nhiên, Điền Trung Quân cảm thấy mình không biết phải đối xử với Đồng Đồng Tâm như thế nào cho phải?
Đồng Tâm hiền dịu, hiểu chuyện, đây chẳng phải là mẫu người con gái mà anh muốn sao?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!