“Quân, em làm sao thế?”
Ánh mắt Điền Trung Quân đột nhiên trờ nên mờ mịt, còn ngẩn người không nói lời nào, Điền Duy Hoàng quan tâm hỏi thăm.
Xem ra cậu em này của anh chắc là có tâm sự gì đó.
Sau khi Điền Trung Quân lấy lại tinh thần, mỉm cười: “Không có gì, lúc nãy đột nhiên nhớ đến một chuyện khác. Nếu tối nay anh cả không rảnh, vậy để hôm khác chúng ta lại chúc mừng.”
“Được!”
Điền Duy Hoàng gật đầu, sau khi tạm biệt Điền Trung Quân thì dẫn theo trợ lý rời đi.
Buổi tối, anh vốn đi đến sân bay đón Tô Minh Tuyết, lại bị quản gia Lưu báo, ông cụ Điền đã cử người đón Tô Minh Tuyết về thành phố Lâm Hải trước rồi.
Cùng lúc đó, Đồng Đồng Tâm cũng bị đón đi.
Ông cụ Điền chỉ có hai đứa cháu, mà hai đứa cháu đều cố tình xem ông cụ giống như không khí, thường xuyên không chịu về nhà.
Chuyện đến bây giờ, hai cháu trai đều có người yêu, không ngờ cũng không chủ động dẫn về cho ông cụ là ông nhìn xem.
Điền Duy Hoàng còn đỡ, trước đó cũng đã nói cho ông già này biết cô gái anh thích là ai, nhưng quá đáng nhất chính là thằng cháu nhỏ Điền Trung Quân của ông.
Tuy Điền Trung Quân là con riêng của nhà họ Điền, từ nhỏ cũng không được ông cụ Điền yêu thương, nhưng dù sao anh cũng là người nhà họ Điền.
Chuyện cưới vợ không ngờ lại chưa từng hỏi cha mẹ đã ngấm ngầm đi đăng ký kết hôn với con gái người ta, đúng là quá hoang đường.
Ông cụ Điền đã cử người điều tra rõ ràng về bối cảnh của Tô Minh Tuyết và Đồng Đồng Tâm.
Cũng may, gia thế bối cảnh của hai người phụ nữ này khá đơn giản. Nhưng điểm đặc biệt của Đồng Đồng Tâm là cô có lai lịch khá đáng thương.
Đồng Đồng Tâm lo sợ bất an ngồi trong siêu xe, trong lòng luôn suy nghĩ, rốt cuộc Điền Trung Quân có thân phận gì.
Thật sự chỉ là một kiến trúc sư bình thường thôi sao?
“Ừm... Chú Lâm... Cháu có thể hỏi chú một vấn đề không.”
Trong đầu có quá nhiều nghi vấn, Đồng Đồng Tâm vò góc áo, nhìn Lâm Quý đang ngồi bên cạnh.
Lâm Quý gật đầu: “Mợ hai cứ việc hỏi.”
“Trung Quân anh ấy, rốt cuộc gia đình anh ấy làm nghề gì vậy?” Tuy Đồng Đồng Tâm không nhận ra được nhãn hiệu của chiếc siêu xe này, nhưng cũng biết chiếc xe này rất đắt.
Lâm Quý không khỏi hỏi lại: “Cậu hai không nói gì với cô sao?”
Đồng Đồng Tâm lắc đầu.
Lâm Quý cười cười, lại tiếp tục hỏi lại: “Không biết mợ hai đã nghe nói qua tập đoàn Điền Thị chưa?”
Đồng Đồng Tâm gật đầu.
Lâm Quý tiếp tục nói: “Ông cụ Điền là chủ tịch của tập đoàn Điền Thị.”
“A!” Đồng Đồng Tâm giật mình ngẩn ra.
Nói cách khác, Điền Trung Quân là cháu ruột của chủ tịch tập đoàn Điền Thị.
Lâm Quý chỉ nói đến đây rồi không nói tiếp nữa.
Ông không nói cho Đồng Đồng Tâm biết Điền Trung Quân là một đứa con riêng, không có bất cứ địa vị gì ở nhà họ Điền.
Không chỉ không có địa vì, mà có một số thời điểm còn phải bị ông cụ Điền và cậu cả hạn chế.
Cho nên Điền Trung Quân là “cô độc”, có gia đình nhưng lại giống như không có.
Mà trên một chiếc siêu xe khác, Tô Minh Tuyết cũng có hơi thấp thỏm lo lắng.
Hiên giờ, gương mặt của Tô Minh Tuyết cũng không có gì khác biệt với Đồng Tâm, không chỉ như thế, ngược lại còn đẹp hơn Đồng Tâm nhiều.
Gương mặt của Tô Minh Tuyết đẹp đến không thể chê được, mũi, miệng, gương mặt gần như là hoàn mỹ.
Nếu không vì giống hệt như Lương Đồng Tâm, cô cũng sẽ không làm bản thân phải giày vò vất vả như thế.
Hại cô lúc trước vừa mới từ Hàn Quốc về không được bao lâu lại phải vội vã chạy đến Hàn Quốc lần nữa để điều chỉnh nghĩ ngơi, cũng là vì muốn cho cậu cả nhà họ Điền kia không phát hiện được sơ hở của bản thân.
Hai người đều chạy suốt đêm từ thành phố Tân Giang đến thành phố Lâm Hải.
Ông cụ Điền lại sắp xếp hai người ở hai biệt viện khác nhau.
Nhà họ Điền có một căn nhà cổ ở thành phố Lâm Hải, căn nhà cổ này chiếm diện tích ba trăm mẫu, còn là do nhà họ Điền truyền lại từ xưa.
Đây là lần đầu tiên Đồng Đồng Tâm và Tô Minh Tuyết bước vào căn nhà cổ xưa vốn chỉ có thể nhìn thấy ở trong ti vi như thế này.
Nhà họ Điền, giàu có nhiều sản nghiệp, Đồng Đồng Tâm giống như tham quan khu vườn cổ, vô cùng kinh ngạc cảm thán đối với nhà cũ của nhà họ Điền.
Bởi vậy, xem ra... ngọc trụy treo trên cổ tay cô! Cũng có lai lịch không nhỏ đúng không!
Nếu là ngọc trụy tổ truyền, vậy tám chín mươi phần trăm cũng là đồ cổ!
Ông cụ Điền đi gặp Tô Minh Tuyết trước, dù sao cô cũng là người phụ nữ của cháu cả mà ông yêu thương nhất, ông cụ đương nhiên sẽ không lạnh nhạt với cô.
Khi nhìn thấy Tô Minh Tuyết, phản ứng đầu tiên của ông cụ là vô cùng vừa lòng.
Dù sao Tô Minh Tuyết thật sự quá xinh đẹp, ngay cả ông già như ông cũng không thể không thừa nhận điểm này.
Tô Minh Tuyết được mời vào ngồi, sau khi nghe quản gia Lưu nói ông cụ Điền là loại người cổ hủ, cô vẫn đứng trước mặt ông cụ Điền, hơi khom người, biểu hiện trông có vẻ như rất hiểu biết lễ nghĩa.
“Nhà của cô mở cửa hàng bán đồ cổ sao? Việc buôn bán của ba mẹ cô thế nào?” Ông cụ Điền hỏi thăm việc nhà.
Tô Minh Tuyết đảo mắt, hơi xấu hổ trả lời: “Thật ra ba mẹ của cháu mở cửa hàng bán đồ cổ giả, vật phẩm trong tiệm đều là hàng mô phỏng.”
Nói đến đây, Tô Minh Tuyết không khỏi âm thầm trào phúng.
Đừng nói gia đình cô mở cửa hàng bán đồ cổ giả, ngay cả bản thân cô cũng chỉ là hàng mô phỏng.
Nói trắng ra thì chính là hàng giả.
Ông cụ Điền chỉ cười nhạt, hình như không hề để ý đến chuyện này.
Gia đình ông có địa vị cao quý nhất, suốt đời này chỉ có người khác muốn bám váy nhà họ Điền bọn họ, chưa từng có việc nhà họ Điền đi cầu xin ai.
Cho nên ông cụ Điền cũng không hề để bụng chuyện gia đình nhà gái có thân phận cao quý hay không.
“Ông nội, đây là quà con mang từ Hàn Quốc về tặng ông.”
Nghĩ đến đây, Tô Minh Tuyết vội vàng lấy một hộp quà nhỏ từ trong túi ra, cầm bằng hai tay đưa cho ông cụ Điền.
Cô vốn chọn món quà này cho ông ngoại, nào ngờ nửa đường lại bị ông cụ Điền “triệu kiến”.
Vừa nghe cháu dâu trưởng tương lai còn chuẩn bị quà cho ông, ông cụ Điền lập tức cười không khép được miệng.
“Quà này tôi nhất định phải nhận.”
Ông cụ Điền nói, thư ký đứng bên cạnh ông lập tức bước lên trước, cầm lấy món quà trong tay Tô Minh Tuyết đưa lên.
“Hy vọng ông sẽ thích.” Tô Minh Tuyết mỉm cười nói.
Ông cụ Điền mở hộp quà ra nhìn, không ngờ lại là một cái tẩu thuốc vô cùng tinh xảo.
Tẩu thuốc này là do Tô Minh Tuyết bỏ một số tiền lớn mới đấu giá được ở trong một buổi đấu giá ở Hàn Quốc. Cô tốn hết chín tỷ, bởi vì cái tẩu này là đồ cổ trong nước vượt biển chuyển đến Hàn Quốc.
Tô Minh Tuyết biết hàng, hơn nữa còn có chuyên gia giám định, cô ta lập tức dứt khoát mua về.
Dù sao tiền đều là Điền Duy Hoàng cho cô tiêu xài, ngu gì mà không xài.
Ông cụ Điền xem cái tẩu này, không khỏi nhíu mày.
Tô Minh Tuyết nhìn vẻ mặt của ông cụ Điền, trong lòng lập tức lo lắng, không lẽ ông cụ không thích? Nếu không thích thì tiếp theo cô nên làm gì đây?
Ông cụ Điền xem tẩu xong, vô cùng cẩn thận bỏ cái tẩu vào hộp, cầm trong tay mà vuốt ve liên tục.
“Con gái, con mua cái tẩu này ở đâu?” Ông cụ Điền hỏi.
Tô Minh Tuyết giật mình, trong lúc nhất thời cũng không biết nên đáp lại như thế nào.
“Cứ việc nói thẳng.” Ông cụ Điền lại nói.
Lúc này Tô Minh Tuyết mới thành thật trả lời: “Là... là con mua được ở một buổi đấu giá ở Hàn Quốc.”
Dù sao cô cũng tiêu tiền của cậu cả nhà họ Điền, không đau không ngứa, còn có thể thuận nước giong thuyền!
“Con gái, thật sự rất cảm ơn con.” Ông cụ Điền đột nhiên dùng giọng điệu nghiêm túc nói.
Tô Minh Tuyết lập tức khó hiểu, vì sao ông cụ lại cảm ơn cô vì việc này chứ.
Lúc này ông cụ Điền mới nói lai lịch của cái tẩu này.
Nghe ông cụ Điền nói, Tô Minh Tuyết lập tức trợn tròn mắt.
Thì ra, nhà họ Điền ở thời phong kiến là Hoàng tộc!
Sau này vì triều đại tan rã, gia tộc của bọn họ cũng sửa họ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!