“Tôi là anh cả của cậu ta.” Điền Duy Hoàng trả lời.
Anh cả!
Đồng Đồng Tâm mím môi, trong lúc nhất thời cũng không biết tiếp theo phải nói gì.
“Rốt cuộc cô và Trung Quân có mối quan hệ như thế nào?” Điền Duy Hoàng lại hỏi, giọng nói quen thuộc này, anh nhớ rõ, lần trước cô nói là trợ lý của Trung Quân.
Đồng Đồng Tâm im lặng, vẫn không trả lời câu hỏi này của anh, bởi vì nếu Điền Trung Quân báo cho người nhà, nói anh ta đã kết hôn, anh cả của anh ta cũng sẽ không hỏi như thế!
“Bạn gái? Có phải cô là Lục An không?” Điền Duy Hoàng hỏi liên tiếp, anh cũng không biết vì sao anh lại muốn nói nhiều như thế với cô gái ở đầu dây bên kia.
Giọng nói của cô gái này không chỉ giống hệt “Minh Tuyết” của anh, lại còn giống hệt như “Lục An”.
Hiện tại, cuối cùng anh cũng tin trên đời này thật sự có hai người khác nhau nhưng lại có được giọng nói giống hệt đến mức khó có thể phân biệt ra.
Nghe đến đây, Đồng Đồng Tâm cuống quít cúp máy.
Cô vẫn có thể phân biệt được chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói.
Sau khi Điền Trung Quân quay về, nhìn thấy Điền Duy Hoàng cầm điện thoại của anh, có vẻ có hơi căng thẳng.
Sau đó Điền Duy Hoàng đưa điện thoại sang cho Điền Trung Quân, hiểu ý cười: “Có một cô gái tên là Đồng Tâm gọi điện thoại hỏi em có về nhà ăn cơm hay không!”
“Ồ.” Điền Trung Quân cầm điện thoại, cố gắng nặn ra một nụ cười.
Điền Duy Hoàng cũng không hỏi quá nhiều về chuyện của Điền Trung Quân.
Từ nhỏ đến lớn Trung Quân đều có tính cách như thế, chuyện không muốn nói, dù có hỏi nhiều thì cũng sẽ không nói.
Trong nhà, Đồng Đồng Tâm nấu xong cơm trưa dành cho hai người, rồi cô lại ăn một mình.
Buổi tối cũng thế.
Điền Trung Quân đi sớm về trễ, Đồng Đồng Tâm duy trì trạng thái phòng không gối chiếc suốt một tuần, sau đó Đồng Đồng Tâm quyết định quay về trường tiếp tục học tập.
Đợi đến khi cô gọi điện thoại nói chuyện này với anh, Điền Trung Quân cử trợ lý Triệu Bình đưa báo cáo thực tập về nhà.
Ngoại trừ hai người bọn họ ra, tạm thời chỉ có một mình Triệu Bình biết chuyện anh đã kết hôn.
Đồng Đồng Tâm thu dọn hành lý, cầm báo cáo thực tập Triệu Bình mới đưa qua, gọi điện thoại cho Đường Thanh Hà xin nghỉ dài hạn, cũng chuẩn bị sẵn sàng quay về trường đại học Lâm Hải học bù.
Trước đó Điền Trung Quân cũng đã đặt vé tàu cao tốc về Lâm Hải giúp cô, nhưng người đưa cô đến ga tàu cao tốc thật sự lại là Triệu Bình.
Ngồi trong xe Triệu Bình, Đồng Đồng Tâm ngồi ở ghế phụ không khỏi hỏi thăm Triệu Bình đang ngồi ở bên cạnh về chuyện của Điền Trung Quân.
“Trung Quân anh ấy... có phải dạo gần đây, rất bận đúng không?” Đồng Đồng Tâm hỏi thử.
Triệu Bình vừa lái xe, vừa gật đầu trả lời: “Khoảng thời gian này ở bên công ty có thể nói là bận tối mày tối mặt, bởi vì cậu cả thật sự đã quay về, cũng có lòng tham rất lớn! Mấy cấp dưới phụ thuộc như chúng tôi chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh, bảo gì nghe nấy, bận rộn tăng ca thôi!”
“Cậu cả thật sự” mà Triệu Bình nói là đang chỉ Điền Duy Hoàng.
Điền Duy Hoàng muốn phát triển tập đoàn Điền Thị trở nên càng tốt thì chỉ còn cách liên tục mở rộng phạm vi kinh doanh, đầu tư một số dự án lớn.
Đồng Đồng Tâm cũng không biết mấy chuyện sâu xa này, chỉ có thể nghe một vài chuyện từ trong miệng Triệu Bình.
Mà mấy ngày nay, dự án resort Trấn Tây mà Điền Duy Hoàng đầu tư đã chính thức khởi đông, cũng vì thế mà Điền Trung Quân bận tối mày tối mặt.
Anh một mình quen rồi, lại quên mất anh phải làm như thế nào để trở thành một người chồng tốt.
Điền Duy Hoàng lại trái ngược hoàn toàn với anh.
Sau khi xuất ngũ đi làm ăn, tuy Điền Duy Hoàng vừa yêu vừa hận “Tô Minh Tuyết”, nhưng những lúc anh rảnh rỗi vẫn sẽ suy nghĩ xem chờ đến khi Tô Minh Tuyết đi du lịch Hàn Quốc về rồi, anh phải tặng cho cô bất ngờ gì.
Đây là thái độ của một người đàn ông đối với người phụ nữ yêu và không yêu.
Hiện tại resort đang trong giai đoạn thiết kế, Điền Duy Hoàng giao công việc cho Điền Trung Quân, là hy vọng Điền Trung Quân có thể thiết kế resort này thay cho anh.
Trấn Tây là một vùng đất tốt, Điền Duy Hoàng nghĩ sẽ có rất nhiều thứ khiến Tô Minh Tuyết thích.
Sau khi kết hôn, nếu cô mang thai con của anh, anh cảm thấy chỗ non xanh nước biếc như trấn Tây rất thích hợp để dưỡng thai.
Từ sau khi anh cả Điền Duy Hoàng từ bộ đội về đến giờ, Điền Trung Quân phát hiện cho dù là ở trong nhà hay ở công ty thì anh cũng càng ngày càng không có địa vị.
Cho dù chuyện lớn hay chuyện nhỏ, lúc trước anh đều có quyền quyết định, bây giờ anh lại hoàn toàn không có quyền lực này.
Bởi vì toàn bộ quyền quyết định đều về trong tay Điền Duy Hoàng.
Ngay cả ông chú họ Điền Nhuận bình thường rất thích làm trái ý anh thì sau khi anh cả Điền Duy Hoàng quay về, cũng đã khá ngoan ngoãn.
Quả nhiên, từ đầu đến cuối tập đoàn Điền Thị đều chỉ có thể là của anh cả Điền Duy Hoàng.
Bên này, Đồng Đồng Tâm về đến thành phố Lâm Hải, cô đã xin nghỉ dài hạn ở “Dạ Mị”, cho nên có thể thoải mái ổn định mà ở lại trong trường bổ sung tín chỉ.
Trước kia cô còn phải vừa học vừa làm, hiện tại thì không cần nữa. Số tiền kiếm được ở “Dạ Mị” trong mấy ngày này đủ để trang trải học phí và tiền sinh hoạt.
Đồng Đồng Tâm kiên trì mỗi ngày đều gửi tin nhắn chào hỏi Điền Trung Quân, sáng trưa chiều, mỗi lần một tin.
Cho dù anh không hề trả lời lại lần nào, cô vẫn trước sau như một, kiên trì không ngừng.
Cô làm như thế, ngoài trừ vì thích anh ra, còn là vì cô luôn giữ gìn cuộc hôn nhân của bản thân.
Không chỉ giữ gìn, cô còn đang rất tận tâm giữ lửa, lại không biết đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào.
Bởi vì cô phát hiện, cho dù cô có làm gì thì Trung Quân vẫn cứ thờ ơ.
Thay vì nói cô đang bảo vệ cuộc hôn nhân của bản thân thì hãy nói cô vô cùng trân trọng cái gia đình này.
Thứ cô khát vọng nhất là gì?
Gia đình!
Đúng, là gia đình!
Hơn nữa, thứ cô càng khát vọng chính là tình yêu của Điền Trung Quân.
Ngồi trong phòng học, Đồng Đồng Tâm thường hay vừa vẽ tranh vừa làm việc riêng.
Trạng thái này vẫn luôn kéo dài suốt một tháng.
“Đồng Tâm, bên ngoài có người tìm.”
Hôm nay có một cô bạn học tốt bụng đi đến vỗ vai Đồng Đồng Tâm.
Đồng Đồng Tâm gật đầu, buông bút, đi ra phòng học.
Ngoài cửa là hai người vệ sĩ mặc áo vest đi giày da, cùng với một người đàn ông tóc đen tóc hoa râm.
“Xin hỏi, cô là cô Đồng Đồng Tâm sao?” Người đàn ông trung niên hỏi.
Đồng Đồng Tâm lúng túng gật đầu.
Người đàn ông trung niên hơi gật đầu, cung kính nói: “Mợ hai, xin chào. Tôi là trợ lý Lâm Quý của ông cụ Điền. Cô có thể gọi tôi là chú Lâm.”
“Ông cụ Điền?!” Mặt Đồng Đồng Tâm đầy mờ mịt.
Chú Lâm nói tiếp: “Có phải chồng của cô là cậu chủ Điền Trung Quân không?”
Đồng Đồng Tâm lúng ta lúng túng gật đầu.
Chú Lâm hiểu ý cười cười: “Ông cụ Điền là ông nội của cậu Điền Trung Quân.”
“A, thì ra là trợ lý của ông nội, chào chú...” Sau khi Đồng Đồng Tâm hiểu được, cuống quít lễ phép ân cần chào hỏi.
Chú Lâm mỉm cười nói: “Ông cụ muốn mời cô đi theo chúng tôi.”
“Ngay bây giờ sao?”
“Vâng.”
“Nhưng tôi vẫn còn đang học...”
“Xin mợ hai cứ yên tâm việc trường học, tôi sẽ xử lý ổn thỏa cho cô. Cô cứ việc yên tâm đi theo chúng tôi!”
Chú Lâm trông có vẻ vô cùng hòa ái thân thiện.
Đồng Đồng Tâm mỉm cười gật đầu, đi theo chú Lâm.
Trong cuộc họp ngày hôm nay, hai anh em nhà họ Điền bọn họ hợp tác với nhau, hoàn toàn chèn ép quyền lợi của chú họ Điền Nhuận.
Tan họp, Điền Trung Quân vỗ vai Điền Duy Hoàng nói: “Anh cả, tối nay chúng ta cùng nhau đi chúc mừng.”
“Không được, tối nay chị dâu của em từ Hàn Quốc về. Anh phải chuẩn bị bất ngờ cho cô ấy!” Điền Duy Hoàng cười, cuối cùng “Minh Tuyết” của anh cũng không trốn anh nữa.
Điền Trung Quân nhịn không được cười nói: “Anh cả bình thường luôn trầm mặc ít lời bây giờ cũng có lúc lãng mạn, đúng là hiếm có!”
“Không còn cách nào, ai bảo cô ấy là người anh thích chứ!” Điền Duy Hoàng không hề mịt mờ nói thẳng.
Thấy anh cả thẳng thắn về chuyện tình cảm như thế, Điền Trung Quân lại nghĩ đến tình hình hiện tại của bản thân.
Dạo gần đây, mỗi ngày anh đều gặp Quý Tư Nghiên, có thể nói, buổi sáng chỉ cần có thời gian thì anh luôn ở cùng với Quý Tư Nghiên.
Điền Trung Quân phát hiện, giữa anh và Quý Tư Nghiên vẫn giống hệt như khi còn yêu đương hồi năm năm trước.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!