Người phụ nữ của anh, anh cưng chiều như vậy, sao có thể bị những người phụ nữ khác khinh bỉ được chứ?
"Đuổi việc nhân viên phục vụ nữ kia cho tôi." Điền Duy Hoàng lạnh lùng nói.
Quản lý đại sảnh đứng ở một bên lập tức gật đầu lia lịa, một câu cũng không dám lên tiếng hỏi thăm xem vì sao.
Trợ lý Trịnh Trung Uy của Điền Duy Hoàng đứng bên cạnh đành nhẹ giọng nói: "Khách hàng là thượng đế, cho dù khách hàng có thân phận gì cũng phải đối xử công bằng."
Quản lý đại sảnh lập tức hiểu ra, cúi thấp người lui ra ngoài.
Đồng Đồng Tâm mới nhìn được một nửa, nhân viên phục vụ nữ đã bị đuổi đi, một nhân viên nữ khác nho nhã, lễ độ bước tới, gương mặt còn xinh đẹp hơn so với người vừa rồi.
"Thưa cô, có phải cô có hứng thú với nước hoa không?"
Nhân viên phục vụ nữ mỉm cười hỏi.
Đồng Đồng Tâm gật đầu, sau đó nói: "Nhưng tôi không mua."
"Không mua cũng không sao, tôi vẫn giới thiệu cho cô biết." Nhân viên phục vụ nữ nói, lấy ra hàng dùng thử trong tủ pha lê, giới thiệu cho Đồng Đồng Tâm từng cái một.
Đồng Đồng Tâm gần như được ngửi mỗi một hương nước hoa ở nơi này, nhưng duy chỉ có mùi hương nước hoa của người phụ nữ lúc đầu tới lấy tài liệu là không có.
Điền Duy Hoàng vẫn chưa đi, mà đứng ở vị trí không gần không xa, lẳng lặng nhìn Đồng Đồng Tâm.
"Cô đều không thích à?" Nhân viên phục vụ nữ lại mỉm cười hỏi.
Đồng Đồng Tâm chỉ vào một bình nước hoa màu lam nhạt, trả lời: "Tôi thích mùi này."
Đúng lúc này, bên tai vang lên giọng nói đầy từ tính của đàn ông.
"Lấy hai bình nước hoa hương này."
"Vâng thưa anh." Nhân viên phục vụ nữ quay người đi, lấy ra hai bình chưa bóc niêm phong ở quầy chuyên doanh.
Đồng Đồng Tâm nhìn về phía giọng nói, chỉ thấy gương mặt anh tuấn của Điền Duy Hoàng đột nhiên đập vào tầm mắt cô.
"Là anh..."
Cô lại gặp phải anh.
"Em rời Hàn Quốc về đây từ bao giờ thế?" Điền Duy Hoàng nhẹ nhàng hỏi, thầm nghĩ, sao quản gia Lưu không báo cho anh là Minh Tuyết đã từ Hàn Quốc về rồi.
Đồng Đồng Tâm không khỏi nhỏ giọng lầm bầm: "Tôi còn chưa được tới Hàn Quốc nữa mà."
Trong trung tâm thương mại rất ồn, kết quả, Điền Duy Hoàng lại nghe thành: " Mới từ Hàn Quốc về."
"Thưa anh, nước hoa của anh tổng cộng mười sáu triệu tám trăm nghìn." Nhân viên phục vụ nói.
Thư ký bên cạnh Điền Duy Hoàng vội vàng chủ động bước lên tính tiền với nhân viên phục vụ.
Thư ký thanh toán xong, nhân viên phục vụ tự mình đưa nước hoa tới trước mặt Điền Duy Hoàng.
Điền Duy Hoàng cầm túi nước hoa, đưa cho Đồng Đồng Tâm.
Đồng Đồng Tâm sững sờ nhìn Điền Duy Hoàng, hoàn toàn không rõ hành động này của anh là gì.
"Tặng cho em." Điền Duy Hoàng nói.
Đồng Đồng Tâm cuống quít khoát tay: "Không cần! Tôi không cần dùng nước hoa!"
Không dùng nước hoa?
Điền Duy Hoàng kéo tay Đồng Đồng Tâm, treo túi nước hoa vào tay cô, sau đó nói với thư ký đứng cạnh: "Lộ trình hôm nay tới đây."
"Vâng." Thư ký gật đầu, sau đó bảo những người cùng đi bên cạnh rời khỏi.
Cậu cả không phải có vợ chưa cưới rồi sao? Thế nào lại tùy tiện lôi lôi kéo kéo với một người phụ nữ trong trung tâm thương mại như này.
Điền Duy Hoàng không biết người bên cạnh nhìn hai người bọn họ thế nào. Anh chỉ biết là mỗi lần ngẫu nhiên gặp "Tô Minh Tuyết", anh liền không muốn buông tay cô ra.
"Đi theo anh." Điền Duy Hoàng kéo Đồng Đồng Tâm, kéo cô đi về phía trước.
"Này... này... này..."
Đồng Đồng Tâm liên tục hô ba chữ "này".
Điền Duy Hoàng cũng không thèm để ý, dù sao sớm muộn gì cô cũng phải gọi anh là "chồng".
Đợi đến lúc hai người họ chính thức lấy giấy đăng ký kết hôn, có phải cô sẽ rất vui không, chồng chưa cưới của cô lại "xa tận chân trời, gần ngay trước mắt".
Đồng Đồng Tâm bị anh kéo lên chiếc xe việt dã màu đen khí thế kia.
Cô ngồi ở ghế lái phụ, anh ngồi trên ghế lái.
"Anh muốn dẫn tôi đi đâu?" Đồng Đồng Tâm bất mãn hỏi. Vì sao mỗi lần gặp mặt, anh đều bá đạo với cô như vậy chứ?
Điền Duy Hoàng chỉ ngồi, cũng không lái xe. Sau đó anh lấy một bình nước hoa trong túi ra, đưa cho Đồng Đồng Tâm.
"Xịt lên, anh muốn ngửi."
"Tôi..."
"Hửm?" Điền Duy Hoàng ngang ngược nhíu mày.
Đồng Đồng Tâm hé miệng, khí thế cả người yếu đi, đành phải mở nước hoa làm theo.
Nhưng mà cô không biết xịt nước hoa kiểu gì, thế là dùng ngón tay ấn một chút, sau đó dí dỏm bôi lên gương mặt Điền Duy Hoàng, cười khúc khích.
Ban đầu Điền Duy Hoàng làm mặt lạnh, nhưng thấy được nụ cười của cô không hiểu sao cũng cười một tiếng.
Dáng vẻ cô cười lên thật xinh đẹp, cũng thật đáng yêu.
Một người phụ nữ chưa từng trang điểm, làn da non mềm đến nỗi như có thể nhỏ nước.
Cô cười đến xán lạn, giống như đóa hoa.
Điền Duy Hoàng bỗng nhiên nắm chặt lấy tay Đồng Đồng Tâm, khiến cả người Đồng Đồng Tâm khẽ giật mình, không kịp suy nghĩ gì đã bị anh bá đạo kéo vào trong lồng ngực cường tráng.
"Anh mau buông tôi ra..." Đồng Đồng Tâm giãy dụa.
Điền Duy Hoàng nắm chặt tay của cô, cúi đầu xuống, hôn lên môi cô.
Trong hơi thở của cô đều là mùi nước hoa cô vừa bôi lên mặt Điền Duy Hoàng.
Điền Duy Hoàng vừa hôn, đột nhiên nhỏm dậy, vượt tới trên ghế phụ của Đồng Đồng Tâm.
Đồng Đồng Tâm chỉ cảm thấy lưng ghế bị hụt xuống, cả người cô cũng ngã về sau, ngay sau đó, cơ thể của Điền Duy Hoàng cũng nặng nề đè xuống.
Đồng Đồng Tâm giãy dụa, nước hoa trong tay rơi xuống, đổ lên sàn xe, toàn bộ không gian đều là mùi nước hoa.
Có lẽ mùi nước hoa đã kích thích một loại hormone nào đó trong cơ thể, nụ hôn của Điền Duy Hoàng càng thêm bá đạo.
Mùi hormone trộn lẫn với mùi nước hoa làm cho bầu không khí mập mờ nhanh chóng dâng đến đỉnh điểm.
Anh muốn ngừng mà không ngừng được, cắn môi cô, cạy mở hàm răng cô, quấn lấy nhụy hoa trong miệng cô, hút chất ngọt bên trong.
Hai tay Đồng Đồng Tâm không ngừng đẩy lồng ngực của Điền Duy Hoàng, hai chân vì trong trạng thái nửa buông xuống, cho nên không có lực.
Một bàn tay của Điền Duy Hoàng liền tóm lấy hai cổ tay không an phận của Đồng Đồng Tâm, một tay khác thì tham lam tiến vào trong vạt áo của cô.
Hành động này của anh làm cho Đồng Đồng Tâm run một chút.
Nhưng mà nụ hôn của người đàn ông này vốn không cho Đồng Đồng Tâm cơ hội nói chuyện.
Tay của Điền Duy Hoàng thuận theo cái bụng trơn mịn của cô đi thẳng lên.
Đồng Đồng Tâm mở to mắt nhìn, sống mũi cay cay, nước mắt cứ như vậy bùng lên.
Nụ hôn của Điền Duy Hoàng càng sâu, hơi nóng như núi lửa sắp phun trào.
Anh trói chặt tay của cô, chưa từng buông lỏng, cái hôn trên môi cũng chưa từng rời đi.
Con mắt của Đồng Đồng Tâm trừng lớn hơn, phát ra âm thanh "ưm ưm" phản kháng, nhưng Điền Duy Hoàng lại nghe thành tiếng hưởng thụ.
Cô chỉ cảm thấy cả người đều rất thống khổ, hơi thở cực nóng gần như làm cô tuyệt vọng.
Trong mắt Đồng Đồng Tâm chỉ có gương mặt đẹp trai không gì sánh kịp này của Điền Duy Hoàng, lông mi đầy khí khái anh hùng, mà giờ phút này, người cô nghĩ tới lại là người chồng Điền Trung Quân của mình.
Cô hi vọng biết bao, Điền Trung Quân có thể tới đây cứu mình. Lúc này, nước mắt cô không khỏi lã chã rơi.
Điền Duy Hoàng cảm giác được trên mặt mình dính thứ gì ướt át, anh giật mình ngẩng đầu, chỉ thấy đôi mắt đẫm lệ của Đồng Đồng Tâm đang căm hận nhìn chằm chằm mình.
Ngay lập tức, anh lại lần nữa mê man.
Đồng Đồng Tâm nhân lúc Điền Duy Hoàng thất thần, cổ tay tránh thoát được. Cô giơ tay cho Điền Duy Hoàng một cái bạt tai, nhân tiện đẩy mạnh anh ra, cuống quít kéo quần áo mình lên, mở cửa xe chạy trối chết.
Điền Duy Hoàng chỉ cảm thấy trên mặt nong nóng, hoàn toàn không hiểu vì sao "Minh Tuyết" lại kháng cự mình.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!