Cũng may hôm nay anh không để bạn thân từ nhỏ Diêu Minh Na của anh tới cùng, nếu lúc này chắc chắn Diêu Minh Na sẽ giành Quân với cô ta, chắc chắn sẽ ghen tuông với cô ta trước mặt Quân.
Ở bất động sản Địa Lợi, Diêu Minh Na đã tỏ thái độ với Quý Tư Nghiên rất nhiều lần, nhưng lần nào Quý Tư Nghiên cũng chỉ cười cho qua, cô ta làm vậy càng khiến Diêu Minh Na trông lòng dạ hẹp hòi hơn.
Mặc dù ở công ty, Quý Tư Nghiên thắng được Diêu Minh Na, nhưng cô ta không biết thật ra trong lòng Điền Trung Quân đã có người phụ nữ khác.
Chỉ là, bây giờ Điền Trung Quân cứ nghĩ đến chuyện của Đồng Tâm là lòng lại thấy nghèn nghẹn khó chịu.
Quý Tư Nghiên dựa vào người Điền Trung Quân, anh đột nhiên đứng lên: “Tôi ra ngoài hít thở không khí một lát.”
Quý Tư Nghiên mỉm cười, không đi theo.
Cô ta nhìn ra được tối nay Quân có tâm sự, nhưng không biết chuyện gì khiến anh buồn bực như vậy?
Điền Trung Quân cũng không biết tại sao chân mình không chịu nghe não bộ điều khiển, cứ thế đi về phía quầy bar.
Trong phòng bao có Triệu Bình và Quý Tư Nghiên, không có cấp trên là anh"T có lẽ mọi người có thể chơi vui vẻ hơn.
Vì anh có thẻ đen ở Dạ Mị nên vừa vào khu vực quầy bar đã được nhân viên phục vụ dẫn đến vị trí ghế VIP.
Nơi này khá gần sân khấu, âm nhạc không chỉ rõ ràng nhất mà còn có thể nhìn thấy người ở trên sân khấu rõ nhất.
Điền Trung Quân nhìn chằm chằm cô gái đang ngồi trước micro hát trên sân khấu.
Khi đang suy nghĩ, anh chợt nhớ lại lần đầu tiên gặp cô.
Lần đó, anh bị chú của mình là Điền Nhuận tính kế, đành phải đi tàu hoả từ một trấn nhỏ về Bình Dương, trong phòng soát vé, anh tình cờ gặp cô gái rất khác biệt này.
Khi ấy Điền Trung Quân cũng chưa bao giờ nghĩ rằng cô gái này sẽ trở thành vợ tương lai của mình.
Đồng Tâm, sao em lại đi hát ở đây?
Rõ ràng em biết tôi không thích em làm việc ở nơi thế này.
Điền Trung Quân buồn bã nhìn Đồng Đồng Tâm, cho đến khi một giọng nam cao truyền vào tai khiến anh cau mày với vẻ không vui.
“Ai nói tôi không tán được Lục An? Tôi boa cho cô ta nhiều tiền như vậy, cô ta đã tự nguyện ngủ với tôi từ lâu rồi!” Ở vị trí bên cạnh, một người đàn ông lớn tiếng ba hoa khoác lác.
Điền Trung Quân vô thức đứng dậy nhìn, thì ra là Quý Vận Hằng – anh trai của Quý Tư Nghiên.
Anh biết rất rõ Quý Vận Hằng là người thế nào.
Cậu chủ nhà giàu ăn chơi trác táng, tiêu tiền như nước, thay đàn bà nhanh hơn thay áo.
“Khi Lục An ngủ với cậu có phải là lần đầu tiên không?” Người đàn ông kia bắt đầu hóng hớt.
Quý Vận Hằng đắc ý nói không thèm suy nghĩ: “Đương nhiên rồi!”
“Không phải chứ! Tôi nghe nói, lúc trước Lục An đã được ‘cậu Liên’ đưa đi thuê phòng, sau đó cô ta lại quyến rũ được cậu mười của ‘Dạ Mị’, được người của cậu mười đưa đi. Kiểu phụ nữ như Lục An, ngày nào cũng hát những bài hát tình ca đơn thuần trên sân khấu, bản thân cô ta từ lâu đã không còn là người phụ nữ trong sạch nữa rồi!”
“Đúng thế! Cậu Quý, người phụ nữ như Lục An không có gì để theo đuổi đâu!”
Mấy người năm mồm bảy miệng, tất cả đều nói những lời không tốt về Lục An.
Rõ ràng chỉ là lời nhạo báng của mấy người họ thôi, nhưng lại khiến Điền Trung Quân cảm thấy rất chói tai.
Đồng Tâm của anh thật sự đã không còn trong sạch nữa sao?
Cũng đúng, phụ nữ làm việc ở nơi thế này có mấy ai trong sạch chứ?
Điền Trung Quân không kìm được siết chặt nắm đấm, phẫn nộ bỏ đi.
Sau khi về lại phòng VIP, anh uống hết ly này đến ly khác, chỉ cần có người chúc rượu là anh sẽ uống cạn.
Quý Tư Nghiên thấy vậy thì vội bước tới can ngăn, nhẹ nhàng dịu dàng khuyên: “Quân, anh đừng uống nữa!”
“Cút!” Điền Trung Quân đột nhiên quát lên khiến Quý Tư Nghiên sững sờ.
Vừa nhìn là biết tâm trạng anh không tốt, Quý Tư Nghiên cau mày, không khuyên anh nữa. Lát nữa, cùng lắm thì cô ta đưa anh về chỗ mình ở tạm.
Cuối cùng Điền Trung Quân vẫn uống say, say đến mức bất tỉnh.
Dưới sự giúp đỡ của đồng nghiệp nam, Quý Tư Nghiên đưa Điền Trung Quân lên xe riêng về nhà.
Đêm nay, cô ta lại chăm sóc anh.
Quý Tư Nghiên ngồi bên giường, nhìn khuôn mặt ngủ say của Điền Trung Quân, âu yếm vuốt ve khuôn mặt anh.
Cằm anh đã mọc chút râu, người đàn ông này không còn là cậu thiếu niên mười tám tuổi trẻ con, ngây thơ năm năm trước nữa.
Quý Tư Nghiên đứng lên rồi lại nghiêng người xuống, hôn lên môi Điền Trung Quân.
Khi cô ta muốn hôn sâu hơn thì tiếng gọi “Đồng Tâm” của anh khiến cô ta sững sờ.
Đồng Tâm?
Đồng Tâm cái gì?
Quý Tư Nghiên ngây người.
Điền Trung Quân đột nhiên đưa tay lên ôm eo Quý Tư Nghiên, ôm cô ta vào lòng thật chặt.
“Đồng Tâm… Tại sao? Tại sao em cũng nghi ngờ thực lực của tôi? Tôi thật sự không bằng anh trai sao? Tại sao? Tại sao em lại bán thân? Là để chứng minh tôi vô dụng nhường nào sao? Đồng Tâm… Tại sao?”
Điền Trung Quân cau chặt lông mày, không ngừng lẩm bẩm.
Quý Tư Nghiên không nghe rõ anh nói gì lắm, nhưng có thể nghe được rất rõ hai chữ “Đồng Tâm”.
Quý Tư Nghiên không muốn nghe thêm hai chữ “Đồng Tâm” từ miệng Điền Trung Quân nữa, nên lại cúi xuống chặn hết những lời lẩm bẩm của anh bằng nụ hôn.
Sau khi Đồng Đồng Tâm tan làm từ “Dạ Mị” về nhà, cảm thấy hơi mệt nên cô tắm rửa rồi ngủ trước, hoàn toàn không ngờ Điền Trung Quân đi cả đêm không về.
Sáng hôm sau, Đồng Đồng Tâm phát hiện bên cạnh không có ai, còn tưởng Điền Trung Quân đã đi làm.
Cả buổi sáng hôm nay, cô chưa bao giờ nghi ngờ Điền Trung Quân từ tối qua đến giờ vẫn chưa từng về nhà.
Buổi trưa, Đồng Đồng Tâm làm cơm chờ Điền Trung Quân về.
Nhưng cô chờ đến 12 rưỡi cũng không thấy Điền Trung Quân gọi tới, vì thế chỉ đành chủ động gọi cho anh.
Trong một nhà hàng Pháp ở trung tâm thành phố Bình Dương.
Điền Trung Quân lấy điện thoại ra nhìn tên người gọi, do dự một lát mới nghe, nhưng anh không nói lời nào.
Đồng Đồng Tâm ở đầu bên kia chủ động hỏi: “Trung Quân, anh có về ăn trưa không?”
“Không.” Điền Trung Quân hờ hững đáp lại.
Đồng Đồng Tâm nghe xong cảm thấy hơi thất vọng, nhất thời không biết nên nói gì nữa, chỉ có thể đáp: “Ồ! Vâng…”
“Vậy cúp máy trước đây.”
Điền Trung Quân nói vài câu rồi cúp máy, Quý Tư Nghiên ngồi đối diện không khỏi tò mò hỏi: “Ai gọi cho anh vậy?”
Mặc dù không nghe rõ người trong điện thoại là nam hay nữ, nhưng Quý Tư Nghiên rất nhạy cảm, trực giác mách bảo cô ta người vừa gọi cho Điền Trung Quân là phụ nữ.
“Tôi…” Điền Trung Quân muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói dối: “Bạn tôi.”
“Quân, em thật sự rất vui vì trưa nay anh bằng lòng mời em ăn trưa.” Quý Tư Nghiên nhẹ nhàng nói.
Ánh mắt Điền Trung Quân loé lên.
Quý Tư Nghiên cũng bắt gặp anh mắt của Điền Trung Quân.
Anh đã trưởng thành hơn năm năm trước, không còn vẻ ngây thơ trẻ con của tuổi trẻ nữa.
Mà Quý Tư Nghiên cũng đã trưởng thành, trở thành một người phụ nữ gợi cảm, không còn ngây thơ, non nớt như năm năm trước.
Quý Tư Nghiên vén tóc dài uốn xoăn, trang điểm tươi tắn, xinh đẹp, trên người còn tản ra hương nước hoa Chanel. Cô ta không đơn thuần như Đồng Đồng Tâm, có lẽ là vì Đồng Đồng Tâm nhỏ hơn cô ta bốn tuổi.
Nhưng Đồng Tâm đã không còn trong trắng nữa…
Vì khoản nợ của anh mà cô đã bán mình, để giảm bớt gánh nặng cho anh…
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!