Người đàn ông có thể sở hữu giọng nói dễ nghe như vậy, chắc chắn sẽ tương xứng với khuôn mặt đẹp trai.
Nhưng trong lòng Đồng Đồng Tâm, người đàn ông này là một ác ma.
“Cơn đau” từ hai cái tát trên mặt đã làm Đồng Đồng Tâm nhớ mãi.
Cửa ghế sau của chiếc xe sang cực kỳ thon dài lộng gió đã được mở ra, nhưng Đồng Đồng Tâm vẫn định đi đường vòng.
Đồng Đồng Tâm vốn tưởng chuyện chỉ như vậy, ai ngờ cô lại bị vệ sĩ mặc vest mang giày da, đeo kính đen chặn đường.
“Cô Lục An, Thập An mời cô lên xe.” Nam vệ sĩ thận trọng nói.
Đồng Đồng Tâm hoàn toàn phớt lờ, lúc cô xoay người định rời đi, thì cánh tay bỗng truyền tới cơn đau, rồi cả người bị người khác kéo ra sau.
Một giây sau, cô đã bị người đó cưỡng ép nhét vào xe.
Trong xe, ngoài tài xế và vệ sĩ đã nhét cô vào xe, thì còn có hai người đàn ông khác, một người là Thập Gia, còn người kia đeo kính không gọng, có lẽ là trợ lý hoặc thư ký của anh ta.
“Mấy anh bắt nhầm người rồi! Tôi không phải là...”
“Xem ra hai tát tối qua vẫn chưa làm cô ngoan ngoãn.” Thập Gia lạnh lùng nói.
Anh vẫn đeo mặt nạ sợi vàng, mặc dù bị che khuất hơn nửa mặt, nhưng cô vẫn cảm thấy, giọng nói và ánh mắt của anh rất giống cậu Liên.
Đồng Đồng Tâm vốn định qua loa cho xong chuyện, ai ngờ cô còn chưa nói hết, đã bị anh nhìn thấu, làm cô nhất thời hơi lúng túng.
“Mặt cô còn đau không?” Thập Gia hỏi tiếp.
Đồng Đồng Tâm liếc nhìn Thập Gia, rồi khẽ nhíu mày, hoàn toàn không cảm kích quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe.
Anh định làm gì?
Đánh cô xong lại đút kẹo cho cô à?
Đồng Đồng Tâm không muốn để ý đến người đàn ông này, thật ra trong lòng cô càng không muốn gặp lại anh.
“Lục An, mười tám tuổi rưỡi, tên thật là ‘Đồng Đồng Tâm’ và ‘Lương Đồng Tâm’, là người được nhà họ Đồng mua về từ tay bọn bắt cóc, rồi đưa cho nhà họ Lương nuôi nấng, nên không biết rõ ba mẹ là ai, từ nhỏ cô đã theo bà ngoại nhà họ Lương học chút y thuật mèo cào, thành tích học tập năm cấp ba khá tốt, nhưng vì cô bỏ học làm thuê để chăm sóc cho ba Lương, nên không thi đậu đại học, giờ đang là sinh viên năm nhất trường cao đẳng hạng bét. Vì nợ nần nhà họ Đồng, nên cô phải nghỉ học lấy chồng, nhưng chồng cô lại mắc một khoản nợ kếch xù, giờ cô gần như phải bỏ học làm thuê tiếp, để giúp chồng trả nợ.” Người đàn ông ngồi đối diện đẩy mắt kính không gọng lên sống mũi, tay cầm tài liệu, nói một hơi dài.
Đồng Đồng Tâm trợn tròn mắt quay đầu lại, nhìn người đàn ông ngồi đối diện xong, lại nhìn Thập Gia đang ngồi cạnh mình.
Không ngờ bọn họ lại điều tra cô, bọn họ muốn làm gì?
“Cô Đồng Tâm, tôi nói đúng chứ?” Người đàn ông đeo mắt kính không gọng hỏi tiếp.
Đồng Đồng Tâm mím môi nín thở, không nói gì.
Bên trong xe sang thon dài này cực kỳ rộng rãi, đồ trang trí đều có màu hống phấn, làm bầu không khí trở nên ấm áp.
“Rốt cuộc mấy người muốn làm gì?” Đồng Đồng Tâm không nhịn được hỏi.
“Tất nhiên là dẫn cô Đồng đi bệnh viện rồi.” Người đàn ông đeo kính khẽ cười đáp.
Đồng Đồng Tâm ngạc nhiên trợn tròn mắt, gần như né tránh theo bản năng, nhưng ở đây hoàn toàn không có đường lui.
“Cô Đồng Tâm đừng sợ, chúng tôi chỉ muốn dẫn cô đi làm giám định thôi.” Người đàn ông đeo kính nói tiếp.
Đồng Đồng Tâm vô thức nhìn Thập Gia, yếu ớt hỏi: “Cái đó... tôi đã kết hôn rồi, lại không biết rõ ba mẹ, nên chẳng có gì để giám định cả... Thập Gia, anh hãy thả tôi xuống xe đi.”
“Cô mà ầm ĩ câu nào nữa, tôi sẽ sai vệ sĩ của tôi tát vỡ mồm cô.” Thập Gia bỗng quát lạnh.
Làm Đồng Đồng Tâm không dám nói thêm câu nào nữa.
Vừa tới bệnh viện, y tá liền tiến hành lấy máu cho Đồng Đồng Tâm.
Thập Gia không đi vào bệnh viện cùng cô, nhiệm vụ này vừa hoàn thành, thuộc hạ anh ta căn dặn nhân viên y tá mấy câu xong, thì rời đi ngay mặc kệ Đồng Đồng Tâm.
Nên đây là thái độ mà vị Thập Gia đối với cô?
Đồng Đồng Tâm nghĩ rất thoáng về chuyện này, nên cũng không quan tâm.
Lúc cô định xoay người rời đi, thì một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt cô, làm cô không khỏi thốt lên: “Nhã San?”
Quý Nhã San định đi vào trong thang máy bỗng ngừng bước, nhìn qua đây, lúc nhìn thấy Đồng Đồng Tâm, thì đi về phía cô ấy.
“Đồng Tâm, thật trùng hợp! Sao cô lại ở trong bệnh viện? Cô không khỏe chỗ nào à?”
Thật ra Đồng Tâm cũng rất muốn câu này, nhưng đã bị Quý Nhã San hỏi trước.
“Tôi bị thuộc hạ của Thập Gia dẫn tới đây lấy máu.” Đồng Đồng Tâm không khỏi oán hận với Quý Nhã San.
Quý Nhã San nghe vậy thì nụ cười trên mặt dần dập tắt.
Lúc này Đồng Đồng Tâm mới nhớ ra quan hệ giữa Quý Nhã San và Thập Gia, nên mím môi lúng túng, không biết nên nói gì tiếp theo.
“Hy vọng sau khi có kết quả, cô đúng là em gái người vợ đã mất của Thập...” Quý Nhã San lúng túng nói.
Nhưng Đồng Đồng Tâm lại mơ màng.
Quý Nhã San hít sâu một hơi, để bình ổn lại tâm trạng, rồi nắm tay Đồng Đồng Tâm, khẽ cười nói tiếp: “Đi thôi! Chúng ta đi ăn điểm tâm đi!”
“Nhưng tôi còn phải đi mua đồ ăn.”
“Mua đồ ăn quan trọng hơn tôi à? Tôi có phải là bạn tốt của cô không?”
“Tất nhiên là cô quan trọng hơn rồi.”
“Vậy cô phải đi ăn điểm tâm cùng tôi trước.”
Cứ thế, Đồng Đồng Tâm cùng Quý Nhã San đi vào một tiệm bánh ngọt.
Đồng Đồng Tâm cảm ơn Quý Nhã San về chuyện tối qua, nhưng cô ta lại nói đó là chuyện nên làm.
“Đồng Tâm, tôi rất quý trọng người bạn như cô, nên cô đừng chê bai tôi.” Quý Nhã San bỗng ngồi xuống nắm tay Đồng Đồng Tâm đang ngồi đối diện, nghiêm túc nói.
“Tôi không chê bai cô.” Đồng Đồng Tâm cũng rất nghiêm túc đáp.
Lúc này Quý Nhã San nở nụ cười.
Cuối cùng Đồng Đồng Tâm cũng thấy cô ta vui vẻ, nên trên mặt cũng nở nụ cười vui mừng.
“Thập từng có một người vợ, nhưng đã mất trong một vụ tai nạn vào 5 năm trước, tôi không biết tên thật vợ anh ấy, cũng không biết bối cảnh, dáng vẻ cô ấy thế nào, mà chỉ biết mọi người đều gọi vợ anh ấy là ‘Anh Ninh’, hơn nữa cô ấy còn có một cô em gái bị thất lạc nhiều năm. Có thể tìm được em gái là tâm nguyện lớn nhất của vợ Thập khi còn sống.” Quý Nhã San buồn bã nói.
Không phải cô đau lòng cho mình, mà cô đang đau lòng cho Thập.
Sao cô lại đau lòng cho anh?
Rõ ràng cô muốn thoát khỏi sự trói buộc của anh như vậy?
Mắt Quý Nhã San hiện lên cảm xúc không thể diễn tả bằng lời.
Đồng Đồng Tâm không thể hiểu nổi tâm trạng Quý Nhã San, nhưng vì “ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê”, nên cô có thể nhìn ra một điều: “Cô thích Thập Gia?”
“Tôi? Sao có thể? Tôi không thích anh ấy! Anh ấy lớn hơn tôi 10 tuổi, tôi chỉ mới 18 tuổi, nên tôi sẽ không thích anh ấy.” Quý Nhã San thề thốt phủ nhận.