“Thanh Hà! Cô đánh người của tôi cũng phải nói trước với tôi một tiếng chứ?”
Ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nữ phách lối.
Đường Thanh Hà không cần quay đầu lại cũng biết người tới là ai.
Doanh nhìn thấy Vãn Hà – cấp trên của mình khoan thai tới muộn, mặc dù trong lòng hơi oán hận, nhưng ánh mắt lại hiện lên vẻ ước ao.
Coi như cô được cứu rồi.
Đường Thanh Hà liếc nhìn Vãn Hà, rồi khoanh tay lại, vẻ mặt không vui.
Trong “Dạ Mị”, có năm người phụ nữ cùng cấp bậc với Đường Thanh Hà, nhưng quan hệ giữa cô và Vãn Hà là tốt nhất, cô ta cũng giống như cô, là “thế hệ trước” trong “Dạ Mị”, cùng cô tiến vào đây.
Vãn Hà nhếch đôi môi đỏ, cười rạng rỡ, rồi đi tới phía sau Đường Thanh Hà, vươn tay ra, khẽ khoác vai cô ấy, vừa massage vừa an ủi: “Thanh, tôi có một cách giúp được cô, nếu cô không hạ hỏa, tôi sẽ không nói cho cô nghe.”
“Cô nói thật?” Đường Thanh Hà ngạc nhiên xoay người lại, mừng rỡ nhìn Vãn Hà.
Vãn Hà khẽ cười gật đầu, rồi liếc nhìn Doanh đang quỳ dưới sàn, khẽ nhướng mày với Đường Thanh Hà.
Đường Thanh Hà hiểu ý liếc nhìn Doanh, rồi lại nhìn vào mắt Vãn Hà, khẽ cười đáp: “Nếu cô có cách có thể giúp tôi đưa Lục An ra khỏi tay Thập Gia một cách bình yên vô sự, thì tôi sẽ thả Doanh ra.”
“Ây yo! Tôi đâu có nói cô phải thả Doanh ra! Doanh tự ý rời khỏi vị trí, tất nhiên phải bị trừng phạt rồi, Thanh, cô nói thử xem, tôi phải phạt cô ta thế nào?” Vãn Hà cố ý cười yếu ớt.
Làm chị em với Vãn Hà nhiều năm như vậy, tất nhiên Đường Thanh Hà hiểu rõ ẩn ý khác trong câu nói của cô ta.
“Lúc nãy tôi đã tát cô ta một cái rồi, coi như trút giận thay Lục An, còn cô muốn trừng phạt thế nào thì tùy cô, cô cứ dẫn người của cô về đi.” Đường Thanh Hà hờ hững đáp.
Vãn Hà cười ngầm hiểu, rồi nói tiếp: “Tôi đã sai người đi mời cô gái có thể khuyên nhủ Thập Gia rồi! Lục An nhà cô sẽ nhanh chóng trở về bình an vô sự thôi.”
“Cái gì? Cô gái có thể khuyên nhủ Thập Gia? Cô ta là ai?” Đường Thanh Hà mơ màng hỏi.
Vãn Hà mím môi, giơ ngón trỏ lên lắc lắc: “Tôi phải giữ bí mật chuyện này, nói tóm lại, chắc chắn Lục An sẽ trở về bên cô.”
“Được rồi!” Mặc dù Đường Thanh Hà nửa tin nửa ngờ về câu nói của Vãn Hà, nhưng vẫn mang tâm trạng “ôm tia hy vọng cuối cùng”, chỉ có thể ngồi đợi kết quả.
“Bốp... bốp...”
Người đàn ông tát mạnh hai cái, Đồng Đồng Tâm chỉ cảm thấy cả mặt mình đau rát, đến mức không nói nên lời, một mùi máu tanh bỗng tràn vào khoang miệng, rồi chảy ra từ khóe miệng cô.
Thu Dung quỳ dưới sàn, thân trên gần như nằm rạp dưới sàn, không ngừng cầu xin người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa: “Thập Gia, cầu xin anh! Đừng đánh Lục An nữa! Anh hãy đánh tôi đi!”
“Cô thật biết giả vờ, trước đây lúc cô xuống tay với Anh Ninh, sao không thấy cô tốt bụng như thế?” Thập Gia hừ lạnh.
Vừa nhắc đến “Anh Ninh”, Thu Dung đang quỳ dưới sàn bỗng khóc không thành tiếng: “Tôi không hại chết Anh Ninh... không phải tôi... thật sự không phải tôi... tôi phải làm thế nào... anh mới có thể tin tưởng tôi?”
“Người đâu, dắt ‘Yaza’ tới đây, rồi nhúng tay cô ta vào nước sốt thịt, đút cho ‘Yaza’ ăn.” Thập Gia phớt lờ lời nói của Thu Dung, lạnh lùng ra lệnh.
Thu Dung nghe đến đây thì sợ đến mức tiếng khóc bỗng im bặt, sợ hãi bò đến dưới chân Thập Gia, vội ôm chân anh ta, cầu xin cho Đồng Đồng Tâm ngay: “Thập Gia! Thập Gia! Đừng mà! Anh đừng đối xử với Lục An như thế! Tôi sai rồi, anh lấy tay tôi đút cho Yaza ăn, được không? Lục An vô tội, hơn nữa, cô ấy... cô ấy thật sự là em gái thất lạc nhiều năm của Anh Ninh. Nếu anh không tin, thì có thể đi điều tra, đợi anh điều tra rõ rồi, hẵng xử lý tôi, tôi cầu xin anh đó! Anh không thể ngược đãi em gái Anh Ninh như vậy, Anh Ninh ở trên trời có linh thiêng, cũng sẽ cảm thấy bất an.”
“Đồ phụ nữ đê tiện! Cô có tư cách gì mà nhắc đến Anh Ninh trước mặt tôi?” Thập Gia quát, rồi tức giận nhấc chân, đạp mạnh vào ngực Thu Dung, làm cô ngã xuống sàn.
Bên này, dù Đồng Đồng Tâm vùng vẫy thế nào, thì cả người cô vẫn bị người khác giữ chặt dưới sàn, tay phải càng bị người khác cưỡng ép nhúng vào thùng nước sốt thịt đầy dầu mỡ.
Đúng lúc này, một người đàn ông đeo kính đen, mặc vest mang giày da, dắt một con chó cao gần 1m bước ra từ phòng trong.
Lúc Thu Dung nhìn thấy con becgie Đức như hung thần ác sát, thì sợ đến mức ngất xỉu.
Đồng Đồng Tâm trợn tròn mắt, đối diện với chó săn “Yaza”.
Người bên cạnh bưng thùng nước sốt thịt đó đi, mũi becgie Đức “Yaza” hít hít, rồi nhe răng trợn mắt lè chiếc lưỡi màu hồng ra.
Ngoan!
Ngoan!
Em tên Yaza, đúng không?
Yaza, ngoan nào!
Chúng ta là bạn bè, em không được tổn thương chị.
Chúng ta là bạn bè!
Là bạn bè!
Là bạn bè!
Đồng Đồng Tâm sợ hãi nhìn chằm chằm vào mắt becgie Đức Yaza, không ngừng dùng ánh mắt truyền đạt lời nói thầm trong lòng cho chó săn lớn Yaza.
Từ nhỏ cô đã theo bà ngoại học y, bà ngoại cô chữa bệnh cho người lẫn động vật, nên cô cũng học được ngôn ngữ một số loài động vật.
Giờ tai becgie Đức Yaza dựng đứng, hơn nữa còn không ngừng lè lưỡi, vẫy đuôi, chứng minh nó là bạn tốt của cô.
Lúc Đồng Đồng Tâm dần buông lỏng cảnh giác, becgie Đức bỗng sủa lớn về phía cô.
Một giây sau, nó nhấc hai chân trước lên, đột ngột nhào về phía Đồng Đồng Tâm.
Ngay cả người đàn ông đang cầm dây xích chó cũng bất ngờ trước tình huống này, dây xích tuột khỏi lòng bàn tay, đành phải trơ mắt nhìn becgie Đức Yaza nhào về phía trước.
Hai người đàn ông đang giữ Đồng Đồng Tâm, thấy con chó lớn cực kỳ hung hãn chạy tới, cũng sợ đến mức lùi về sau mấy bước.
Đồng Đồng Tâm không kịp né tránh, thấy becgie Đức bay tới cũng sợ đến mức nhắm tịt mắt lại.
Hầu như ai cũng nín thở, chỉ có Thập Gia là bình tĩnh ngồi đó, đôi mắt đen dưới lớp mặt nạ híp thành một đường thẳng.
Đồng Đồng Tâm vốn tưởng mình “chết chắc rồi”, ai ngờ trên mặt lại truyền tới cảm giác nóng hổi dính dính, trên người như có vật nặng đang đè lên cô, làm cô hơi khó thở.
Lúc cô mở mắt ra thì Yaza đang cười với cô.
Đồng Đồng Tâm vội ngồi dậy, mông đặt dưới sàn, hai tay chống đỡ lùi về sau hai bước.
Becgie Đức luôn nhìn chằm chằm vào mắt Đồng Đồng Tâm, bỗng rất ngoan ngoãn ngồi dưới sàn, đuôi lớn như cây lau nhà, không ngừng quét qua quét lại.