Nhưng mắt anh rất giống.
Ngay cả giọng nói cũng...
Suy cho cùng, sao cô có thể nhận nhầm người được?
Rõ ràng anh là “cậu Liên” mà!
Đồng Đồng Tâm nhớ, lần trước cô mua laptop ở trung tâm thương mại, nhưng lại bị người khác buộc bom lên người, chính “cậu Liên” đã đeo mặt nạ cứu cô ra ngoài.
Lúc đó khi anh thay cô tháo gỡ bom, cô vừa liếc mắt đã nhận ra anh, hơn nữa, anh cũng đã thừa nhận.
Sao lần này lại không phải anh chứ?
Thật ra, Thu Dung cũng rất bất ngờ.
“Lục An” tát Thập Gia trước mặt nhiều người như vậy, thế mà anh ấy không hề có phản ứng gì.
“Cô thật sự đã cứu Thập Gia?” Thu Dung vô thức hỏi ngược lại.
Đồng Đồng Tâm giơ tay lên gõ vào đầu mình, chán nản đáp: “Tôi chưa từng cứu anh ấy, lúc nãy là do tôi nhận nhầm người.”
“Xin lỗi, tôi đã liên lụy cô rồi, giờ cô mau đi tìm chị Thanh Hà và ông chủ Phí đi! Chắc chắn hai người bọn họ sẽ bảo vệ cô.” Thu Dung thâm trầm nói.
Đồng Đồng Tâm khẽ ngẩng đầu lên, nhìn Thu Dung đang đứng chán chường, yếu ớt hỏi: “Vậy còn chị?”
“Thập Gia hận tôi, lần này tôi may mắn tránh được một kiếp, lần sau anh ấy sẽ nghĩ cách khác để trừng trị tôi, dù thế nào, hôm nay tôi cũng giữ được danh tiết của mình, cảm ơn cô, đồng thời cũng xin lỗi cô, vì đã kéo cô xuống nước.” Thu Dung gượng cười, cô sống quá hèn mọn, đến mức phải cầu xin người khác mới có thể sống sót.
Thu Dung đã hạ mình xin lỗi cô ba lần rồi, cô còn có thể nói gì được?
Đồng Đồng Tâm đứng dậy, mỉm cười, xua tay nói: “Chuyện này đều tại tôi! Lúc nãy tôi quá kích động! Tôi không nên...” tát Thập Gia.
Đồng Đồng Tâm chưa kịp hết nói vế sau, vì lúc cô vô tình liếc nhìn phía sau Thu Dung, không ngờ vị Thập Gia kiêu ngạo đeo mặt nạ đó đã dẫn hai vệ sĩ đuổi theo bọn họ.
“Cái, cái đó... Thu, Thu Dung... tôi cảm thấy... chúng ta...” Đồng Đồng Tâm không khỏi lắp bắp.
Thu Dung nhìn theo tầm mắt của Đồng Đồng Tâm, vô thức xoay người lại, đúng lúc đối diện với con ngươi đen láy lạnh lùng của Thập Gia.
Giờ cô hoàn toàn không thể chạy trốn.
Đây là “Dạ Mị”, bọn họ có thể chạy đi đâu đây?
Thu Dung khẽ nhíu mày, hạ quyết tâm, dang hai tay đứng chắn trước mặt Đồng Đồng Tâm, bảo vệ cô ở phía sau.
“Thập Gia, Lục An là bị tôi liên lụy, xin anh... xin anh hãy tha cho cô ấy...” Thu Dung cắn môi, e dè nói, giọng nói hơi run rẩy, ánh mắt thoáng qua tia sáng.
Đồng Đồng Tâm biết mình không thể thoát được, nên ảo não vỗ trán, hối hận vì lúc nãy cô thật sự quá kích động, không có đầu óc, mới nhận lầm người còn tát vào mặt Thập Gia.
Nếu giờ cô sửa chữa, chắc cũng còn kịp đúng không?
Nhưng cô phải sửa chữa thế nào?
Trong lòng Đồng Đồng Tâm nóng như lửa đốt, trong đầu không có một chút manh mối nào.
Quả nhiên kích động là ma quỷ!
Mắt thấy Thập Gia đang từng bước tới gần, cả người Thu Dung càng run rẩy hơn.
“Thập Gia! Lục An là em gái thất lạc nhiều năm của Anh Ninh, anh... anh không được động vào cô ấy.”
Thu Dung bỗng gào lên.
Câu nói này giống như tin dữ, sấm sét giữa trời quang, làm Đồng Đồng Tâm phải chấn động.
Chị Thu Dung à!
Cô đã đủ xui xẻo rồi, thế mà cô còn bịa đặt trong thời khắc mấu chốt này nữa.
Đồng Đồng Tâm ngạc nhiên nhìn khuôn mặt tái nhợt của Thu Dung, thật sự muốn đào một cái lỗ để chui xuống.
Thập Gia bỗng ngừng bước, mím đôi môi mỏng.
Thu Dung nắm tay Đồng Đồng Tâm, rồi kéo cô ấy tới trước mặt mình, ấp úng nói: “Thập Gia, lúc nãy, lúc nãy chắc anh cũng cảm thấy, cảm thấy Lục An và Anh Ninh rất giống nhau đúng không?”
Đồng Đồng Tâm cảm thấy mình rất lúng túng.
Rõ ràng cô cảm thấy Thập Gia rất giống cậu Liên, sao giờ lại biến thành cô rất giống Anh Ninh nào đó?
“Nếu Thập Gia không tin, thì có thể hỏi chị Thanh Hà.” Thu Dung thấy Thập Gia luôn im lặng, cuối cùng cũng lấy hết can đảm, tiếp tục lấp liếm lời nói dối.
Chỉ cần Thanh Hà tới đây, chắc chắn sẽ có cách giúp hai cô chạy thoát.
Chí ít đây là cách có thể Lục An.
Thu Dung thầm nghĩ như thế.
Nhưng Đồng Đồng Tâm lại không biết trong lòng Thu Dung đang tính toán điều gì.
Giờ cô không biết phải nói gì mới đúng, nên cách tốt nhất là ngậm miệng lại, không nói gì cả.
Nói ít làm nhiều!
Bốn chữ này bỗng hiện lên trong đầu Đồng Đồng Tâm.
“Ha, phụ nữ đê tiện vẫn là phụ nữ đê tiện, tôi có thể tin lời hạng người như cô à?” Thập Gia nhếch miệng phản đối, ra lệnh: “Mấy cậu dẫn hai người phụ nữ này tới phòng VIP của tôi đi.”
“Vâng!” Hai vệ sĩ đứng sau Thập Gia đồng thanh đáp.
Thu Dung kéo Đồng Đồng Tâm định xoay người bỏ chạy, ai ngờ sau lưng cũng bị người của Thập Gia bao vây.
“Bốp...” Tiếng tát vang vọng khắp phòng trà, có mấy nhân viên nữ đang trốn ngoài cửa xì xào bàn tán, lén lút thò đầu vào xem xét tình huống trong phòng, ai cũng tò mò xem náo nhiệt.
Đường Thanh Hà thu tay về, hơi đau nhói nên lắc lắc, tức giận chỉ vào mũi Doanh bị cô tát ngã xuống sàn.
“Là ai cho cô lá gan bảo Lục An đưa rượu thay cô hả?”
Có ai trong “Dạ Mị” mà không biết Lục An là người của Đường Thanh Hà cô.
Trong lòng mọi người đều biết rõ Đường Thanh Hà bảo vệ Lục An, đối xử với cô ấy như em gái ruột.
Nhưng có mấy người cứ thích gây thị phi.
Đường Thanh Hà một tay chống nạnh, hung ác nhìn chằm chằm Doanh.
“Em, em không có... em bỗng... bỗng thấy đau bụng, đúng lúc gặp chị Lục An... là chị Lục An tốt bụng, chủ động đi bưng rượu giúp em... chị Thanh, chuyện này thật sự không liên quan đến em.” Doanh quỳ dưới sàn, nức nở giải thích.
“Sao cô không gọi người khác, mà cứ phải là Lục An, cô cố tình đúng không?” Giờ Đường Thanh Hà đã cực kỳ tức giận.
Tin Thập Gia dẫn Thu Dung và Đồng Đồng Tâm đi đã truyền tới tai cô.
Sở dĩ cô nổi giận như giờ là vì vẫn còn một nguyên do nữa, đó là cô tạm thời chưa nghĩ ra cách, không biết phải cứu Đồng Đồng Tâm ra bằng cách nào.
Thập Gia là một trong những cổ đông của “Dạ Mị”, nên cô không đắc tội được, ngay cả Phí Nhĩ Nam cũng bó tay với chuyện này, còn cố ý né tránh, không chịu giúp cô nói đỡ cho Đồng Đồng Tâm.
Rốt cuộc Thập Gia là ai?
Mặc dù mọi người chưa từng nhìn thấy bộ mặt thật của anh ta, nhưng ai cũng biết, lòng dạ Thập Gia độc ác, người đắc tội với anh ta đều không có kết cục tốt đẹp.
Trước đây, khi Anh Ninh vẫn còn sống, nếu gặp rắc rối gì, có thể nhờ cô ấy đi khuyên nhủ Thập Gia.
Nhưng từ khi Anh Ninh mất, tính tình Thập Gia càng trở nên lãnh khốc vô tình.
Giờ...
Rốt cuộc cô phải làm sao đây?