Không sai, Thu Dung cũng ỷ vào điểm này mới đủ dũng khí để cầu cứu Lục An.
Bất kể là nam hay nữ làm việc ở Dạ Mị đều biết Lục An hát ở quầy bar nhạc sống là người của chị Thanh Hà, chị Thanh Hà lại có quan hệ tốt với ông chủ Phí Nhĩ Nam, vậy nên theo tính chất bắc cầu, ông chủ Phí Nhĩ Nam tự nhiên cũng trở thành chỗ dựa của Lục An.
Người mới ở Dạ Mị không có ai may mắn như Lục An, vừa vào ngành đã được chỗ dựa của mình bảo vệ.
Cho dù là người phụ nữ đang giới thiệu kia hay Thu Dung, hay là Doanh kia đều vô cùng ngưỡng mộ Lục An.
Lục An thật sự là người may mắn duy nhất trong Dạ Mị.
Nhưng mà, sự may mắn này của cô trong mắt khách hàng, nhất là đám đàn ông ngông cuồng tự đại, ra ngoài tìm thú vui này chẳng đáng là gì cả.
Người của Dạ Mị đều không dám dây vào Lục An, nhưng đám khách hàng này nào phải người của Dạ Mị.
Bọn họ bỏ tiền ra để đến đây tìm thú vui.
Lời giới thiệu của người phụ nữ không những không khiến đám khách hàng này cố kị ba phần mà ngược lại còn khiến đám đàn ông này càng hăng máu hơn.
“Chà! Phụ nữ ở chỗ này của mấy cưng không những bán tiếng hát mà còn kiêm việc bán rượu à! Nhìn đúng thật là rất thiếu tiền đấy nhỉ! Như vậy đi! Lục An đúng không! Cưng uống hết chai rượu kia, anh đây sẽ cho cưng một trăm năm mươi triệu! Ngoài ra, Thu Dung, cưng cởi hết đồ ra đi! Anh đây sẽ cho cưng ba trăm triệu!” Người đàn ông hào phóng vắt chéo hai chân.
Người phụ nữ dựa vào lòng anh ta đắc ý cười.
Đồng Đồng Tâm lập tức hít sâu một hơi, sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, cô bình tĩnh đi đến bên cạnh Thu Dung, mỉm cười nói: “Gia, tôi không bán rượu. Người bán rượu là nhân viên phục vụ kia, cơ thể cô ấy không khỏe, nên tôi mới thay cô ấy mang rượu tới đây. Ngoài ra, ông chủ chúng tôi tìm Thu Dung có chút chuyện. Tôi và Thu Dung xin phép ra ngoài trước đây!”
“Ha, lấy ông chủ của mấy người ra dọa chúng tôi sao? Cô cũng không nhìn xem, chủ của căn phòng bao này là ai!” Người đàn ông khinh thường nói.
Đồng Đồng Tâm nhíu mày, không muốn để ý đến lời của người đàn ông kia, giơ tay ra nắm lấy tay Thu Dung chuẩn bị rời đi, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay của Thu Dung toàn mồ hôi lạnh.
“Ai cho phép hai người rời đi!” Trong góc u tối, một giọng nói lạnh lùng, khàn khàn, không nhanh không chậm vang lên.
Thu Dung nghe thấy giọng nói này, cơ thể không khống chế nổi mà run rẩy mạnh mẽ.
Đến cả bàn tay đang nắm lấy tay Thu Dung của Đồng Đồng Tâm cũng run rẩy theo tần suất của cô ta.
Đồng Đồng Tâm vô thức nhìn Thu Dung, chỉ thấy dưới cái mặt nạ mắt kia, ánh mắt Thu Dung đầy vẻ sợ hãi, hô hấp của cô ta cũng dần trở nên nặng nề.
“Bị điếc sao?” Giọng nói lạnh lùng kia lại vang lên một lần nữa: “Không nghe thấy tổng giám đốc Lưu nói một người uống rượu, một người cởi đồ ra sao?”
Thu Dung nắm chặt tay của Đồng Đồng Tâm, không muốn buông ra.
Cô ta biết mình làm như vậy sẽ liên lụy đến Lục An, nhưng cô ta thật sự không còn cách nào khác nữa.
Có Lục An ở đây, cô ta ít nhất còn có hi vọng sống sót.
Chị Thanh Hà và ông chủ Phí Nhĩ Nam sẽ không bỏ mặc Lục An, nếu như chỉ có một mình cô ta, chắc chắn ông ta sẽ chết.
Đồng Đồng Tâm cảm nhận được nỗi sợ của Thu Dung, nhìn về phía giọng nói kia, chỉ thấy trong góc phòng u tối có một người đàn ông đang ngồi trên sofa vắt chéo hai chân, ngậm một điếu xì gà trong miệng.
Lúc cô vừa đi vào chỉ mới nhìn qua hoàn cảnh xung quanh, không hề nhìn quá kĩ từng người ngồi ở trong đây, cho nên cô không phát hiện ra người đàn ông vẫn luôn ngồi trong góc kia.
Lúc này, không biết là ai đã bật đèn trong phòng bao lên.
Ánh đèn chiếu xuống người đàn ông kia, khiến anh ta như một vị vua ma cà rồng trong bóng tối, khát máu và cao quý.
Người đàn ông nhổ điếu xì gà trong tay ra, chống cùi trỏ tay lên tay ghế sofa, mu bàn tay chống lên mặt, mặt anh ta còn đeo một chiếc mặt nạ mắt màu vàng.
Dưới ánh đèn vàng, trên gương mặt người đàn ông như được dát một lớp ánh sáng vàng nhạt.
Người đàn ông ngồi ở đó, khóe miệng cong lên, cơ thể tỏa ra một luồng khí tà mị hút hồn.
Mà đôi mắt sâu thẳm dưới chiếc mặt nạ mắt kia giống như đôi mắt vàng của một con thú săn đang quan sát cô và Thu Dung, dường như muốn xé nát hai người họ ra bất cứ lúc nào.
Sau khi Đồng Đồng Tâm nhìn kĩ vẻ mặt của người đàn ông này, cô không khỏi ngơ ra.
Không ngờ lại là anh ta!
Cậu Liên?!
Anh ta…
Rốt cuộc anh ta có bao nhiêu thân phận?
Trước đó anh ta còn thưởng tiền cho cô, nghe cô hát.
Giờ anh ta lại ngồi đây, ép một cô gái vô tội cởi đồ cùng đám đàn ông giống như cầm thú kia.
Rốt cuộc cô đã cứu một người đàn ông như thế nào đây?
Có một khoảnh khắc, Đồng Đồng Tâm lại hối hận một lần nữa.
Không chỉ hối hận, mà còn thấy tức giận.
Ghê tởm!
Đồng Đồng Tâm cắn răng, bước đến trước mặt người đàn ông kia, đột nhiên tát thẳng một cái lên mặt anh ta.
Tiếng “chát” vang lên khắp phòng bao, ngay sau đó, căn phòng như chết lặng.
Thu Dung ngỡ ngàng trừng lớn mắt, những người khác đều hít sâu một hơi, ngừng thở lại.
Đồng Đồng Tâm thu tay lại, giận dữ hét lên: “Cho dù anh có giàu có đi chăng nữa cũng không thể giẫm lên tôn nghiêm của người khác như vậy được!”
Bối cảnh thân phận của người đàn ông này không phải quá phức tạp rồi sao?
Không chỉ phức tạp, mà nhân phẩm còn cực kém nữa.
“Thu Dung, chúng ta đi!” Đồng Đồng Tâm mắng xong, quay người kéo tay Thu Dung, không nói lời nào kéo cô ta ra khỏi phòng VIP 202.
Thu Dung bị cô dắt đi, tuy cô ta đã được cứu, nhưng vẫn ù ù cạc cạc không hiểu gì.
Lá gan của Lục An không phải lớn quá rồi sao?
Hơn nữa, ban nãy…
Thu Dung chợt có chút khó mà tưởng tượng nổi.
Bọn họ cứ ngang nhiên rời khỏi phòng bao như vậy mà lại không có ai cản lại!
Cuối cùng Thu Dung cũng không kiềm chế được, tò mò yếu ớt hỏi: “Lục An… cô là… người như thế nào… của Thập gia?”
Thập, Thập gia?!
Đồng Đồng Tâm ngơ ra, bước chân cũng chợt dừng lại.
“Cô nói gì?”
Mọi chuyện xảy ra một cách đột ngột, Đồng Đồng Tâm quay sang nhìn Thu Dung, tròng mắt như sắp rơi ra ngoài.
“Thập gia à! Người đàn ông ban nãy mà cô đánh, là Thập gia…” Thu Dung nói xong, vô thức nấc nghẹn.
“Anh ta, anh ta, anh ta là Thập gia? Chẳng lẽ anh ta không phải cậu Liên sao? Chính là người đàn ông mà thưởng cho tôi nhiều nhất đó!” Đồng Đồng Tâm nói năng có chút lộn xộn.
Thu Dung khẽ lắc đầu, yếu ớt đáp một tiếng: “Anh ta không phải cậu Liên! Anh là chính là Thập gia bí ẩn nhất trong Dạ Mị của chúng ta.”
Tuy cô ta chưa từng gặp cậu Liên, nhưng Thập gia không phải cậu Liên, vì Thập gia không mang họ Liên, điều này cô ta có thể chắc chắn.
Giây phút này, Đồng Đồng Tâm cảm thấy như trời cũng sắp sập xuống rồi.
Xong đời rồi!
Đồng Đồng Tâm buông tay Thu Dung ra, vẻ mặt chán nản, ngồi sụp xuống đất.
Sao ban nãy cô lại kích động vậy chứ?