Quả nhiên…
Cô không phải Minh Tuyết!”
“Một trăm năm mươi triệu, tôi sẽ bảo trợ lý của tôi gửi.” Mặt nạ lông vũ màu trắng rơi khỏi tay Điền Duy Hoàng, sắc mặt anh lạnh lùng, không chút lưu luyến quay người rời đi.
Một, một trăm năm mươi triệu?!
Phí Nhĩ Nam và Đường Thanh Hà vô thức nhìn nhau, thật ra Phí Nhĩ Nam chỉ muốn mười lăm triệu mà thôi, không ngờ cậu Liên lại hào phóng đến vậy, cho anh ta hẳn một trăm năm mươi triệu.
Sau khi Điền Duy Hoàng đi xa, Đường Thanh Hà khoanh hai tay lại, nhếch miệng cười: “Ông chủ Phí, một trăm năm mươi triệu này, tôi và Thu Dung cũng có phần chứ!”
Lúc này Phí Nhĩ Nam mới nhìn kĩ Thu Dung trang điểm thành Lục An, không khỏi ngạc nhiên: “Chuyện này là như thế nào?”
“Lục An nói cô ấy đau bụng kinh, cơ thể không thoải mái. Để không khiến cậu Liên mất hứng thú, nên tôi đành phải để Thu Dung đến giả mạo Lục An.” Đường Thanh Hà híp mắt, đắc ý cười: “Ông chủ Phí, tôi thông minh chứ! Chỉ nhẹ nhàng thôi đã kiếm cho anh món hời rồi!”
“Là vậy à! Cũng được thôi! Dù sao Thu Dung cũng đeo mặt nạ, bán nghệ không bán thân, cậu Liên chắc cũng không biết đâu.” Phí Nhĩ Nam tự an ủi bản thân, thầm cảm thấy may mắn.
Đường Thanh Hà nhún vai, ra hiệu cho Thu Dung nhặt mặt nạ dưới đất đeo lên, rồi trở về kí túc xá nghỉ ngơi.
Thu Dung gật đầu, ngồi xuống nhặt mặt nạ lông vũ màu trắng dưới đất đeo lên mặt, hơi nghiêng người rồi quay người rời đi.
Lúc này Phí Nhĩ Nam vẫn không hể hiểu nổi, nghi hoặc hỏi: “Thanh Hà, cô nói xem có phải cậu Liên có vấn đề hay không? Ném cho Lục An nhiều tiền đến vậy, cuối cùng cũng chỉ để xem gương mặt thật sự của Lục An? Nếu đổi thành cậu Quý kia thì đã bế Lục An đi khách sạn từ lâu rồi!”
“Chuyện này có gì phải suy nghĩ chứ? Tóm lại, bất kể là cậu Quý hay là cậu Liên, bọn họ đều không có ý đồ tốt gì với Lục An cả.” Đường Thanh Hà không khỏi chế nhạo.
Ban đầu, lúc Đồng Đồng Tâm gọi điện cho cô cầu cứu, cô vì nghĩa tình nên đã đồng ý.
May mà cân nặng và chiều cao của Thu Dung sêm sêm với Đồng Tâm, chỉ cần Thu Dung không lên tiếng thì chắc chắn sẽ không để lộ sơ hở.
Chỉ là, Đường Thanh Hà cũng không ngờ tới, cậu Liên này lại dễ lừa đến vậy, anh chỉ tháo mặt nạ ra rồi nhìn Thu Dung một cái, không nói lời nào đã rời đi rồi!
Đường Thanh Hà thầm thở phào trong lòng.
Điền Duy Hoàng cất bước trở về chiếc xe sang trọng của mình, tâm trạng một lúc lâu cũng không thể bình tĩnh lại, thậm chí còn có chút chán ghét bản thân mình.
Nhìn xem anh đã làm gì sau lưng Minh Tuyết kìa?
Nhưng mà, kì lạ là, anh lại có chút không cam lòng.
Tại sao Lục An không phải Minh Tuyết?
Haha!
Đã nhìn thấy gương mặt thật sự của Lục An Rồi, anh còn ở đây tự mình đa tình làm gì chứ?
Không đúng!
Trong giây lát, Điền Duy Hoàng chợt nhớ lại ban nãy lúc gặp Lục An, dáng vẻ sợ hãi nhút nhát của Lục An dường như khác với người trước kia mà anh tiếp xúc.
Lục An vẫn luôn cúi đầu, không nhìn thẳng vào mắt anh, giống như là đang cố tình né tránh ánh mắt anh.
Có gì đó không đúng lắm…
Điền Duy Hoàng cứ cảm thấy cảnh tượng ban nãy có gì đó không đúng, nhưng nhất thời lại không thể nói rõ được là chỗ nào không đúng.
Tâm trạng rối rắm và mâu thuẫn khiến anh lúc này vô cùng lo lắng và bất an, thậm chí còn có chút bực dọc.
Sau khi kết thúc một ngày làm việc, Điền Duy Hoàng trở về nhà riêng của mình, vừa bước vào cửa lớn đã nằm thẳng lên sofa làm bằng da thật trong phòng khách.
Anh chỉ cảm thấy cả tinh thần và thể chất của mình đều rất mệt mỏi, hơn nữa từ trước đến nay anh còn chưa từng mệt mỏi đến vậy.
Lúc này, thiên tài bác sĩ kiêm bạn chí cốt, bác sĩ tư của Điền Duy Hoàng – Liên Hoa Sinh đang thong dong bước tới, anh ta đi từ tầng hai xuống, ngồi xuống bên cạnh Điền Duy Hoàng, tay vỗ lên đôi chân dài của anh, không kiềm được mà trêu chọc: “Cậu cả nhà họ Điền của chúng ta, cậu Tư sắt đá, boss lớn Điền, đây là đang bị bệnh gì sao? Hôm nay lại sa sút thế này!”
“Biến sang một bên.” Điền Duy Hoàng nhíu mày, bực dọc hừ một tiếng.
Liên Hoa Sinh nhếch miệng cười: “Hay là, đi Dạ Mị thư giãn với tôi một chút đi?”
“Không đi!” Điền Duy Hoàng lật người, trùm gối lên đầu, quay lưng vào Liên Hoa Sinh.
Liên Hoa Sinh nhướng mày, như đang suy nghĩ gì đó, nói: “Thấy dáng vẻ này của cậu, hình như là thất tình nhỉ. Sao thế? Hôm nay, chắc là đi tìm Lục An tỏ tình rồi hả? Bị từ chối?”
“Cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu!” Điền Duy Hoàng ngồi dậy, cong chân, tay đặt trên đầu gối, lạnh lùng nhìn Liên Hoa Sinh.
Liên Hoa Sinh bật cười, nói: “Đừng có căng cái mặt ra nữa! Nếu cậu nhớ nhung cô vợ sắp cưới kia của cậu quá thì dứt khoát nghỉ nửa tháng luôn đi, đi Hàn Quốc du lịch với cô ta.”
“Cậu tưởng tôi không muốn à? Nhưng bây giờ đang là giai đoạn thử việc để tôi tiếp quản tập đoàn Điền thị, chú họ Điền Nhuận của tôi vẫn luôn rình mò tập đoàn. Nếu lúc này tôi rời đi, chắc chắn chú họ tôi sẽ ra tay.” Đôi mắt đen nhánh của Điền Duy Hoàng trở nên sâu thẳm.
Vì vậy, khoảng thời gian này, anh vẫn luôn ngồi yên bất động.
Vào thời điểm then chốt này, tập đoàn Điền thị không thể là rồng mất đầu được.
Liên Hoa Sinh không hiểu việc tranh đấu gay gắt trên thương trường, Điền Duy Hoàng nói không được, đương nhiên anh ta cũng tin anh, đồng thời còn nhướng mày, nói giúp anh: “Chú họ của cậu không an phận như vậy, hay là tôi lén tiêm cho ông ta một liều thuốc an thần, đến lúc đó chắc chắn ông ta sẽ không tạo phản được.”
“Không cần, tôi sẽ dùng thực lực của tôi để chứng minh bản thân, để ông ta tâm phục khẩu phục!” Trong ánh mắt sâu thẳm của Điền Duy Hoàng hiện lên một tia sáng sâu xa, một lúc sau, ánh mắt lại dần dần khôi phục vẻ bình thản.
Liên Hoa Sinh thoải mái giơ tay lên vỗ vai Điền Duy Hoàng, nở nụ cười thấu hiểu: “Ừm, nghe cậu! Nếu cậu đã không đi Dạ Mị thì tôi đi một mình vậy.”
“Ừm.” Điền Duy Hoàng nhàn nhạt đáp một tiếng, rồi nằm xuống sofa.
Trước khi đi, Liên Hoa Sinh còn cố ý hỏi một câu: “Cậu thật sự không có hứng thú với Lục An sao?”
Điền Duy Hoàng im lặng không lên tiếng.
Liên Hoa Sinh nở một nụ cười sâu xa: “Nếu cậu đã không hứng thú thì tôi không khách khí đâu nhé.”
Điền Duy Hoàng vẫn im lặng không nói gì.
Sau khi Liên Hoa Sinh rời đi, anh mới nhớ lại lúc anh gặp Lục An hôm nay, hình như không có cảm giác tim đập thình thịch như bình thường.
Đúng, rốt cuộc hôm nay anh làm sao vậy chứ?
Không chỉ không có cảm giác tim đập nhanh hơn, mà đến cả ham muốn đến gần cô cũng không còn nữa.
Cảm giác như thế này, không phải là sau khi tháo mặt nạ cô ra mới có, mà từ lúc cô đeo mặt nạ bước vào đã có rồi.
Điền Duy Hoàng cười khổ, lấy điện thoại trong túi quần ra, không kiềm chế được mà gọi cho Tô Minh Tuyết một cuộc điện thoại.
Chuông điện thoại vang lên một lúc lâu cũng không có ai nghe máy.
Có lẽ…
Cô đã ngủ rồi.
Hoặc có lẽ…
Cô không biết là anh gọi đến, vì vậy nên đã xem thành cuộc gọi quấy rối, không muốn để ý đến.
Lớn đến vậy, đây là lần đầu tiên anh thấy bức bối vì một người phụ nữ.
Hóa ra, tương tư thành bệnh lại đau khổ và đau đớn đến vậy…
Minh Tuyết, tôi nhớ em quá…