Phí Nhĩ Nam vừa nhắc nhở như vậy, Đồng Đồng Tâm liền nhớ ra gương mặt anh tuấn của cậu Liên.
Sao cô có thể quên cậu Liên được chứ?
Người đàn ông được cô cứu kia!
Đợi đã!
Sao anh ta lại muốn gặp cô?
Chẳng lẽ…
Anh ta đã biết cô là ai rồi sao?
Ông chủ Phí Nhĩ Nam nói với anh ta sao?
Đồng Đồng Tâm ra sức lắc đầu.
Không thể nào!
Lúc cô và Phí Nhĩ Nam kí hợp đồng, trên hợp đồng đã ghi rõ, club sẽ bảo vệ sự riêng tư của cô, không để bất cứ ai công khai thông tin cá nhân của cô.
Đồng Đồng Tâm có chút thấp thỏm bất an.
Phía bên kia đầu điện thoại, Phí Nhĩ Nam lại giục, hỏi: “Lục An? Cô nói gì đi chứ! Sao tự dưng lại im lặng rồi?”
Giọng nói của ông chủ Phí Nhĩ Nam cuối cùng cũng kéo Đồng Đồng Tâm ra khỏi suy nghĩ của mình.
“À! Được! Tôi biết rồi!” Đồng Đồng Tâm hít sâu một hơi, mới làm ra vẻ bình tĩnh nói.
Phí Nhĩ Nam cười nói: “Cô mau chóng đến club đi, chúng tôi đợi cô!”
Chúng tôi?!
Đồng Đồng Tâm ngơ ra, chẳng lẽ, lúc này cậu Liên kia cũng đang ở club sao?
Không đợi Đồng Đồng Tâm đáp lại, Phí Nhĩ Nam đã cúp máy.
Cất điện thoại đi, Phí Nhĩ Nam ngước mắt nhìn Điền Duy Hoàng đang ngồi trên sofa, nịnh bợ cười nói: “Cậu Liên, anh ngồi ở đây đợi một lúc, tôi đã gọi điện cho Lục An rồi, Lục An sẽ tới ngay bây giờ.”
Hôm nay cũng không biết là ngọn gió nào đã đưa cậu Liên này tới đây.
Ban ngày ban mặt, ngoại trừ nhà hàng và khách sạn của Dạ Mị, những dịch vụ khác đều không kinh doanh.
Cậu Liên không tìm ai khác, đến đây lập tức tìm đến Phí Nhĩ Nam anh ta, mở miệng ra là muốn gặp Lục An.
Từ lần trước sau khi bị vệ sĩ của cậu Liên dạy dỗ cho một phen, lúc Phí Nhĩ Nam gặp lại vị này một lần nữa, không khỏi cung kính với anh ba phần, cúi đầu, khom lưng đều không thiếu.
“Tên thật của cô ấy là gì?” Điền Duy Hoàng khí thế cao quý hơn người ngồi trên sofa, đôi chân dài vắt chéo lên nhau.
Ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu vào gương mặt anh tuấn của anh, khiến sắc mặt lạnh lùng của anh được phủ thêm một lớp ánh sáng vàng.
Phí Nhĩ Nam cười như không cười, xua xua tay, uyển chuyển từ chối: “Cái này à! Tôi không thể nói đâu! Dù gì, tôi và Lục An cũng từng kí một bản hợp đồng bảo mật. Có điều, đợi lát nữa Lục An tới rồi, cậu Liên có thể đích thân hỏi cô ấy.”
Đồng Đồng Tâm nhướng mày, ánh mắt sâu thẳm, đột nhiên khiến Phí Nhĩ Nam có chút nhìn không thấu.
Thật ra, trước cậu Liên, cậu Quý – Quý Vận Hằng kia cũng từng hỏi Phí Nhĩ Nam về “giá mua” Lục An.
Quý Vận Hằng đã bằng lòng đưa ra một cái giá lớn để Phí Nhĩ Nam bán cho anh ta “một đêm” của Lục An.
Nhưng Phí Nhĩ Nam nể tình Lục An là em chồng của Đường Thanh Hà, nên anh ta mới không đồng ý với Quý Vận Hằng chuyện này.
Nếu không, thật ra Phí Nhĩ Nam đã sớm muốn bán Lục An đi rồi.
Cũng là do Quý Vận Hằng không moi móc thông tin gì được từ Phí Nhĩ Nam, nên anh ta mới sai đàn em ngầm ra tay với Lục An.
Phí Nhĩ Nam đột nhiên cảm thấy ánh mắt của mình không tệ, đã phát hiện ra một cây rung tiền như Đồng Đồng Tâm từ sớm.
Trước kia anh ta từng bảo Đường Thanh Hà khuyên Đồng Đồng Tâm nhưng vẫn không có động tĩnh gì, anh ta còn tưởng rằng đã hết cơ hội rồi, không ngờ Đồng Đồng Tâm lại chủ động tìm đến.
Ngồi trong cùng một phòng làm việc, hai người đàn ông có hai suy nghĩ khác nhau về một người phụ nữ.
Thật ra trong lòng Điền Duy Hoàng đã có chút bất an, nhưng anh buộc phải bình tĩnh ngồi đây đợi Lục An tới.
Anh có khúc mắc với Lục An, thậm chí đến cả ban ngày ban mặt cũng có thể mơ thấy cô.
Nếu không phải vì mơ thấy cô, có lẽ anh đã không đến đây, muốn gặp cô, thậm chí là muốn nhìn thấy dung mạo thật sự của cô.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua…
Phí Nhĩ Nam cũng nhận ra, Lục An này đến chậm hơn so với bình thường một chút.
Theo lí mà nói, từ giây phút anh ta gọi điện thoại xong cho đến bây giờ, Lục An nên đến nơi rồi mới phải.
Nhưng mà, đã đến giờ này rồi mà vẫn không thấy Lục An đâu.
Phí Nhĩ Nam tự hỏi, đôi mắt xoay chuyển, lén lút nhìn Điền Duy Hoàng phía bên kia.
Điền Duy Hoàng ung dung bình thản, như hoàn toàn không quan tâm đến việc mình phải đợi bao nhiêu lâu vậy.
“Ông chủ Phí, anh thật là! Ban ngày ban mặt mà gọi Lục An nhà tôi đến tiếp khách, nhất định phải trả lương cho Lục An nhà tôi đấy!”
Lúc này, chưa thấy người đâu mà đã nghe thấy tiếng trước.
Đường Thanh Hà vừa dứt lời, cô đã xuất hiện ở cửa phòng làm việc.
Điền Duy Hoàng ngước mắt lên nhìn phía sau Đường Thanh Hà, mặt không đổi sắc.
Đường Thanh Hà nhướng đôi mày lá liễu, mỉm cười bước vào.
Mà phía sau cô chính là Lục An đang đeo một chiếc mặt nạ lông vũ trắng, mặc một chiếc váy cổ phong.
Nhìn thấy vậy, cơ thể Điền Duy Hoàng khẽ cứng nhắc.
Cô ăn mặc hệt với Lục An trong giấc mơ của anh.
“Vì phải gặp cậu Liên, nên tôi đã cố ý đưa Lục An đi trang điểm một phen.” Đường Thanh Hà hơi nghiêng người, dắt tay Lục An, kéo cô đến trước mặt Điền Duy Hoàng.
Lục An mím môi, hai tay đan vào nhau, nhẹ nhàng đặt lên vùng eo, khẽ cúi người xuống với Điền Duy Hoàng, thực hiện một lễ nghi tiêu chuẩn thời cổ đại.
Đường Thanh Hà nhếch miệng, nói tiếp: “Ban nãy tôi đã đặc biệt dạy vội cho Lục An một hồi, muốn dành cho cậu Liên một lễ gặp mặt khác biệt, thế nào, cậu Liên có thích hay không?”
Điền Duy Hoàng lại đột nhiên đứng dậy, dọa Đường Thanh Hà và Phí Nhĩ Nam một phen.
Lục An ngước mắt lên nhìn Điền Duy Hoàng một cái rồi rũ mắt xuống theo bản năng, khẽ cúi đầu xuống.
Đôi môi Điền Duy Hoàng khẽ nhếch lên, trong ánh mắt sâu thẳm của anh phản chiếu bóng dáng cô, giọng nói anh có chút lạnh lùng: “Tháo mặt nạ ra!”
Lục An ngơ ra, vô thức nhìn Đường Thanh Hà một cái.
Đường Thanh Hà vội bước lên trước một bước, đứng bên cạnh Lục An, cười dịu dàng: “Cậu Liên, mặt nạ lông vũ trên mặt Lục An là không thể tháo ra được đâu! Ở nơi này cô ấy chỉ bán nghệ không bán thân, quy tắc của club chúng tôi, tất cả các cô gái bán nghệ không bán thân thì không được để lộ mặt với khách hàng.”
“Ra giá đi!” Điền Duy Hoàng biết lí do mà Đường Thanh Hà cố ý làm khó lúc này.
Lúc Đường Thanh Hà vẫn chưa hiểu ra chuyện gì, Phí Nhĩ Nam đã lập tức giơ năm ngón tay lên với Điền Duy Hoàng.
Điền Duy Hoàng không nói lời nào, lập tức đưa tay ra gỡ mặt nạ lông vũ trên mặt Lục An xuống.
Lục An sợ hãi vội lùi về phía sau một bước.
Mặt của cô…
Thấy vậy, Điền Duy Hoàng không khỏi nắm chặt mặt nạ lông vũ trong tay.
Thật ra, trước khi đến đây, anh đã cảnh cáo bản thân, Lục An không phải Minh Tuyết, Minh Tuyết ở Hàn Quốc, không được có bất cứ ảo tưởng gì với Lục An, nhưng cơ thể của anh lại không nghe lời lí trí anh mà đã đến đây.
Anh chỉ muốn chứng thực xem giấc mơ của mình rốt cuộc có phải thật hay không thôi!
Vì vậy, anh đã đến rồi.
Ánh mắt sâu thẳm của Điền Duy Hoàng nhìn gương mặt Lục An, tâm trạng vô cùng nặng nề, gương mặt anh tuấn của anh trở nên u ám.