"Biết địa chỉ nhà cô ấy không?" Quý Vận Hằng cảm thấy tâm trạng cực kỳ khó chịu hỏi tiếp.
Mai lau nước mắt, khẽ lắc đầu.
Ngay cả Lục An có lai lịch thế nào cô ta cũng không biết thì làm sao có khả năng biết địa chỉ nhà họ Lục chứ.
Huống hồ, ngày bình thường cô ta và Lục An cũng không hề gặp nhau.
Quý Vận Hằng tiện tay nhấn tàn thuốc vào gạt tàn thuốc, sau khi đứng dậy mặc quần áo tử tế, lấy từ trong ví tiền ra mấy trăm khối tiền, ném vào mặt Mai, sau đó một mình rời đi.
Mai cũng chẳng buồn nhìn Quý Vận Hằng một cái, mà ngồi quỳ trên giường, nhặt từng đồng tiền trong mấy trăm đồng tiền đó lên.
Đêm nay, Quý Vận Hằng đã tìm năm sáu cô gái để thử quan hệ, ai cũng làm đủ tất cả các bước khởi động, hơn nữa người sau càng xinh đẹp hơn người trước, dáng người càng ngày càng hấp dẫn hơn, mà phía dưới anh ta không hề có bất kỳ phản ứng sinh lý nào, đây là có chuyện gì?
Anh ta là đàn ông đang tuổi sung mãn.
Nếu như, phía dưới không ngẩng đầu lên được thì sau này anh ta còn làm đàn ông thế nào?
Quý Vận Hằng tức giận đến mức sau khi về nhà lập tức đập mạnh đồ đạc để phát tiết bất mãn và cơn tức của mình.
Đêm hôm khuya khoắt, anh trai không đi ngủ mà lại ở trong nhà đập phá, làm cho Quý Tư Nghiên ở phòng bên cạnh cũng không ngủ được, hai anh em chửi nhau ầm ĩ qua bức tường kín.
Cả đêm nhà họ Quý cũng không được an bình.
Thành phố Tân Giang, nhà riêng của Điền Duy Hoàng lại hết sức yên tĩnh.
Sáng sớm hôm sau.
Khi ngồi cạnh bàn ăn ăn sáng, Điền Duy Hoàng nhìn thấy Liên Hoa Sinh mang theo ý cười xấu xa nhìn chằm chằm vào mình, luôn cảm thấy anh ta không nói được lời gì tốt lành.
"Duy Hoàng, không ngờ, cậu lại xấu xa như thế, có phải sau này, chỉ cần gã đàn ông nào dám tranh phụ nữ với cậu thì đều không có kết cục tốt hay không? Hả?" Liên Hoa Sinh nhướng mày, ánh mắt sáng quắc.
Gần đây anh ta nghe đươc từ chiến hữu trước kia, cũng chính là Hàn Khánh Phương đội trưởng đội vệ sĩ của Điền Duy Hoàng nói: Trước đó Quách Tuyên, con trai của chủ tịch thành phố Tân Giang hạ thuốc vợ chưa cưới "Tô Minh Tuyết" của Điền Duy Hoàng, còn suýt chút nữa đã cưỡng bức "Tô Minh Tuyết".
Sau đó, Điền Duy Hoàng không nói hai lời, trực tiếp phái người bắt Quách Tuyên lại, tới bây giờ Quách Tuyên đó vẫn còn bị nhốt trong nhà tù chưa được thả ra.
Mà ba của Quách Tuyên, thân là chủ tịch thành phố mà không dám ho hoe gì trước mặt Điền Duy Hoàng.
nghĩ lại chuyện này, Liên Hoa Sinh lại cảm thấy buồn cười.
Điền Duy Hoàng chợt nhớ tới chuyện của Quý Vận Hằng, vừa tao nhã cắt đồ ăn trong đĩa, vừa mang theo tò mò hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Cậu xử lý cậu chủ Quý kia thế nào rồi?"
"Gần đây, tôi đã nghiên cứu một loại thuốc mới, khiến đàn ông không cứng nổi, đã thí nghiệm thành công trên chuột bạch, cũng không biết có phát huy tác dụng trên người cậu chủ Quý đó không?" Liên Hoa Sinh than thở.
"Có thuốc giải không?" Điền Duy Hoàng bình tĩnh hỏi.
Liên Hoa Sinh lập tức mặt mày hớn hở: "Đương nhiên là có, nhưng giá cả rất đắt đỏ, cậu muốn mua sao?"
"Cậu có thể giữ lại đi tìm cậu chủ Quý đó." Điền Duy Hoàng bưng trà sớm trên bàn trà lên, khẽ nhấm một hớp, rồi để dao nĩa trong tay xuống, chuẩn bị lên đường đi công ty.
Liên Hoa Sinh vỗ tay phát ra tiếng, nhếch miệng cười: "Chủ ý của cậu không tệ! Đến lúc đó, cậu hãy giới thiệu anh ta tới tìm tôi, đúng lúc tôi có thể kiếm được một món hời."
Dứt lời, Liên Hoa Sinh vẫn không quên nháy mắt phải với Điền Duy Hoàng.
Điền Duy Hoàng hiểu ý cười một tiếng, không nói gì nữa, đứng dậy rời đi.
Ngay khi Đồng Đồng Tâm tưởng sợi dây chuyền đá sao sa kia có thể bán được giá tốt, trả nợ thay Điền Trung Quân thì Phí Nhĩ Nam gọi điện thoại tới, giống như sấm sét giữa trời quang, khiến tất cả ảo tưởng của cô đều tan vỡ.
"Lục An, sợi dây chuyền đá sao sa này của cô là trộm hay là cướp hay là nhặt được thế?" Âm thanh Phí Nhĩ Nam từ trong ống nghe truyền đến, ngữ điệu lên lên xuống xuống, giống như đang giễu cợt, lại giống như đang chất vấn.
Đồng Đồng Tâm mấp máy môi, nghiến răng nghiến lợi trả lời: "Tôi đã nói rồi, là một người đàn ông tặng cho tôi. Tôi đã cứu mạng anh ta, nên anh ta mới tặng dây chuyền đá sao sa cho tôi."
"Lục An, sẽ không ai tin lời cô vừa nói đâu. Sợi dây chuyền đá sao sa này là loại đã được đăng ký trong hệ thống số, nên không thể mang đấu giá buôn bán ở chợ đen được. Hiện tại, cô liên quan đến chiếm hữu trái phép tài sản của người khác, chính tôi đã nhờ các mối quan hệ, giúp cô đè chuyện này xuống. Tôi chỉ nói tự mình vô tình nhặt được trong câu lạc bộ. Đến bây giờ, cô còn không chịu nói thật với tôi sao?" Phí Nhĩ Nam không khỏi có chút tức giận.
"Lời tôi nói chính là sự thật. Nếu anh không tin thì hãy trả lại sợi dây chuyền đá sao sa cho tôi." Đồng Đồng Tâm không khỏi nắm chặt nắm đấm.
Phí Nhĩ Nam lập tức giận dữ: "Hả? Tôi nói cô này, tôi có lòng tốt mà không được báo đáp đúng không?"
"Tôi thấy anh đang muốn nuốt riêng sợi dây chuyền đá sao sa của tôi thì có." Đồng Đồng Tâm tức giận, hổn hển nói.
Nghe cô nói vậy, Phí Nhĩ Nam cũng thở phì phò gầm thét: "Phí Nhĩ Nam tôi tuy tham lam, nhưng sẽ không tham tiền cứu mạng người khác. Cô nói cô đấu giá sợi dây chuyền đá sao sa đó là vì cần tiền dùng gấp. Tôi đã tin cô, có lòng tốt giúp cô thu xếp, kết quả sợi dây chuyền đá sao sa đó của cô lại chọt vào cái sọt lớn như thế, nếu như không phải tôi bảo kê cho cô thì cô đã sớm ăn cơm tù rồi."
"Tôi..." Đồng Đồng Tâm muốn nói lại thôi, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, sau đó thấp giọng hỏi: "Tôi nói là thật, cũng là sự thật, đúng là một người đàn ông vì báo đáp ơn cứu mạng của tôi với anh ta nên mới tặng tôi sợi dây chuyền đá sao sa đó, cho nên, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"
"Đã xảy ra chuyện gì ư, đó là, sợi dây chuyền đá sao sa đó của cô đã được giám định ra có giá trị liên thành, hơn nữa đã được nhập vào hệ thống số hiệu toàn cầu, hoa nổi tiếng có chủ, mà chủ của nó lại không phải là tên 'Đồng Đồng Tâm' của Lục An cô, nghe nói hình như tên là 'Tuyết' gì đó. Tóm lại, nói đơn giản một chút, tên của chủ nhân sợi dây chuyền đá sao sa đó không phải cô. Cho nên, sợi dây chuyền đá sao sa đó bị tịch thu rồi." Phí Nhĩ Nam không kìm được than thở.
Đồng Đồng Tâm lập tức buồn bã cụp mắt xuống, cô tưởng cô đã tìm được cách có thể giúp Trung Quân.
Kết quả, lấy giỏ trúc mà múc nước tan như bọt xà phòng...
Thật ra đáy lòng Phí Nhĩ Nam vẫn tin tưởng Đồng Đồng Tâm, anh ta biết sau khi bị mất sợi dây chuyền đá sao sa đó rồi thì chắc chắn tâm trạng cô ấy sẽ không tốt, nên nể tình cô là em chồng của Đường Thanh Hà, thay đổi giọng điệu, an ủi: "Lục An, cô thật đúng là gặp phải người không tốt rồi. Nói không chừng, người đàn ông mà cô cứu không phải người tốt lành gì. Nói tóm lại, chuyện này, cứ định như vậy đi. Sau này, cô cũng không cần nói mình đã từng có được một sợi dây chuyền đá sao sa gì đó. Hừm, cứ như vậy đi!"
Đồng Đồng Tâm im lặng nghe Phí Nhĩ Nam nói, trầm mặc không nói gì.
Thấy cô không lên tiếng, Phí Nhĩ Nam lập tức cúp điện thoại.
Đồng Đồng Tâm giang hai cánh tay, sau đó nằm xuống, thân thể ngã ở trên giường lớn, hai mắt vô thần mà ngẩn người nhìn trần nhà.
Kết quả là cô chẳng có chút tác dụng nào.
Cô tưởng cô có thể giúp được Trung Quân.
Cô tưởng cô sẽ là người vợ hiền của Trung Quân...