"Hiện tôi đang rất cần tiền, anh không thể ép tôi như vậy chứ." Đồng Đồng Tâm không khỏi chép miệng, phàn nàn nói: "Hơn nữa, anh đã lấy nhiều tiền boa từ tôi như vậy, còn thấy chưa đủ ư?"
"Có ông chủ nào chê tiền chứ?" Phí Nhĩ Nam nhếch môi.
Đồng Đồng Tâm vẫn không chịu thỏa hiệp: "Anh ba tôi bảy, nếu anh không đồng ý, tôi không đấu giá nữa."
"Được rồi, cô để đồ lại đi, lát nữa tôi tìm người sắp xếp, định giá hai món này của cô, muộn nhất, tối mai chúng sẽ ở trong phòng đấu giá." Phí Nhĩ Nam giơ tay lên, năm ngón thay nhau gõ xuống mặt bàn làm việc.
Đồng Đồng Tâm lập tức để hai món đồ này lên bàn, khi quay người rời đi còn liếc mắt nhìn túi ngọc trai thủ công, sau đó quay lại, ôm cái túi đó vào trong ngực.
"Nếu anh đã nói túi này chẳng đấu giá được bao nhiêu tiền thì tôi giữ lại để tự dùng vậy."
"Tùy cô." Phí Nhĩ Nam giang tay ra.
Đồng Đồng Tâm lập tức ôm túi ngọc trai thủ đi.
Chiếc túi xách đẹp như vậy mà mang đi đấu giá thật là đáng tiếc.
Ừm, vẫn là giữ lại để mình dùng đi.
Đồng Đồng Tâm mỉm cười, đưa tay khoác túi xách ở khuỷu tay mình.
Quý Vận Hằng mất tích một ngày một đêm...
Sau khi tan làm, Quý Tư Nghiên về đến nhà, nghe đám người giúp việc nói người anh trai Quý Vận Hằng cả đêm qua chưa về, ngày nay cũng không rõ tung tích, thì bị dọa đến mặt mày tái nhợt.
Khi cô ta định đi tìm Điền Duy Hoàng giúp đỡ thì bảo vệ bên ngoài hét lên: "Người đâu mau tới đây, cậu chủ đã trở về!"
Quý Tư Nghiên bước nhanh tới cửa chính, nhìn thấy Quý Vận Hằng được hai bảo vệ đưa tới nguyên vẹn, lập tức thu xếp để bọn họ mang Quý Vận Hằng đặt trên ghế sô pha ở phòng khách.
Bảo vệ vừa cẩn thận đặt Quý Vận Hằng xuống vừa tả lại tình hình gặp phải bên ngoài vừa nãy cho Quý Tư Nghiên: "Khi chúng tôi tuần tra, phát hiện trên bãi cỏ có chiếc giày da, đi tới mới phát hiện là cậu chủ nằm ở đó. Cũng không biết cậu chủ nằm ở cửa nhà từ lúc nào? Hơn nữa trên người cậu chủ còn có mùi rượu."
"Được rồi, tôi biết rồi, mọi người xuống trước đi." Quý Tư Nghiên cau mày nói, sau đó đưa tay nhanh chóng vỗ vỗ hai gò má Quý Vận Hằng: "Anh? Anh? Anh tỉnh lại cho em!"
Có lẽ Quý Vận Hằng bị đập khiến mặt có chút đau, không kiên nhẫn giơ tay lên, hất tay Quý Tư Nghiên ra, thì thào nói mê: "Đừng quấy rầy tôi, để tôi tiếp tục làm —— Lục —— Lục An!"
"Lục An?" Quý Tư Nghiên hơi hoài nghi, lập tức đứng dậy, hai tay chống nạnh chất vấn nói: "Anh, anh lại chạy đến hộp đêm nào để ăn chơi đàng điếm tìm phụ nữ thế?"
"Ồn ào quá!" Quý Vận Hằng bắt đầu khoa tay múa chân.
Quý Tư Nghiên tức không nhịn nổi, bảo người giúp việc bưng tới một chậu rửa mặt nước lạnh.
Cô ta bê chậu rửa mặt trong tay giúp việc, rồi giội nước trong chậu rửa mặt xuống mặt Quý Vận Hằng.
"Ào..." một tiếng.
Sau khi hoàn toàn bị giội tỉnh, Quý Vận Hằng trợn mắt há mồm bật dậy từ trên ghế sô pha.
"Hừ! Đồ phá của nhà anh, hãy đợi ba mẹ về trừng trị anh." Quý Tư Nghiên tức giận gầm thét.
Quý Vận Hằng trợn tròn mắt, lau nước trên mặt, bỗng nhiên lấy lại tinh thần.
Mẹ kiếp!
Thì ra chỉ là một giấc mộng.
Trong mơ, anh ta lại có thể ân ái với "Lục An" trong “Dạ Mị” đó.
Chẳng lẽ do quá lâu anh ta không quan hệ cùng phụ nữ sao?
Quý Vận Hằng nghĩ một chút, lập tức lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, gọi điện cho "Bạn gái" mình.
Sau khi ăn cơm tối xong, Quý Vận Hằng lại đi ra ngoài phóng đãng.
Ba Quý mẹ Quý đều mặc kệ anh ta, Quý Tư Nghiên càng không thèm để ý tới cuộc sống cá nhân hỗn loạn của anh trai Quý Vận Hằng này.
Trong ký túc xá nhân viên của "Dạ Mị”.
Mai nắm chặt bàn tay Quý Vận Hằng, ấn đến chỗ mềm mại nhất trên người mình không buông, hờn dỗi: "Cậu Quý? Chỗ này của em mềm hơn hay của Lục An mềm hơn?"
Đêm qua, Quý Vận Hằng cho cô ta một khoản tiền, lệnh cho cô ta hạ thuốc Lục An.
Cô ta còn tưởng rằng Lục An là trinh nữ liệt nữ gì đó, thì ra cũng chỉ là gái lẳng lơ sẵn lòng hầu hạ dưới thân đàn ông.
Không phải, tối qua Lục An bị ép quan hệ với cậu Quý, sao hôm nay còn có thể lên sân khấu hát như không có việc gì thế?
"Lục An?" Quý Vận Hằng nhíu mày hỏi lại, trong đầu mơ hồ nhớ ra chuyện gì đó, nhưng đều chỉ là những mẩu vụn vặt mơ hồ.
Mai gượng cười gật đầu, hai tay vòng lấy cổ Quý Vận Hằng, thỏ thẻ hỏi: "Cậu Quý, tối qua, chắc Lục An đã hầu hạ anh rất thoải mái nhỉ, loại thuốc mà em dùng kia là loại thuốc được chế tạo đặc biệt đấy."
Lúc này Quý Vận Hằng mới chợt nhớ tới chuyện tối qua, chẳng lẽ không phải là mơ, mà thực sự xảy ra, nhưng mà, anh ta lại cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ.
Anh ta chỉ nhớ mình và Lục An trong phòng, thuốc bắt đầu có công hiệu trên người Lục An.
Sau đó...
Sau đó, anh ta ôm Lục An, chờ thuốc hoàn toàn phát huy công hiệu trên người Lục An, rồi cùng anh ta điên loan đảo phượng.
Sau đó...
Quý Vận Hằng luôn cảm giác ký ức của mình có chút vụn vặt.
"Cậu Quý, anh đang suy nghĩ gì đấy?" Mai lại lên tiếng gọi.
Quý Vận Hằng lấy lại tinh thần, nhếch miệng cười một tiếng, lực tay nặng một chút, cúi người hôn lên môi Mai.
Nhưng trong quá trình này, Quý Vận Hằng cảm thấy mình nhất định điên rồi.
Người phụ nữ bên cạnh anh ta rõ ràng là Mai, nhưng trong đầu anh ta lại ảo tưởng Mai thành Lục An đeo mặt nạ kính mắt lông trắng.
Nhưng mặc kệ anh ta nhiệt tình như thế nào, điên cuồng suy tưởng như thế nào.
Anh ta phát hiện mình thế mà không có bất kỳ phản ứng sinh lý gì.
Mai cũng đang ra sức giãy dụa thân thể của mình, cố hết sức làm ra các loại động tác xinh đẹp quyến rũ, chỉ để khơi lên dục vọng người đàn ông trước mặt.
Cô ta biết, anh ta không yêu mình, nhưng cô ta cũng không hề yêu người đàn ông này.
Cô ta chỉ vì tiền...
Đúng, cô ta chỉ cần tiền.
Cũng may, dáng dấp người đàn ông này không xấu, cô ta cảm thấy mình cũng không thua thiệt.
Quý Vận Hằng có chút không quan tâm, báu vật trước mặt mà ánh mắt anh ta trở nên ảm đạm thất sắc.
Mai đã chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận anh ta, nhưng anh ta lại chậm chạp không làm động tác tiếp theo, khiến cô ta lập tức cảm thấy trống rỗng.
"Cậu Quý, anh bị làm sao thế?"
Mai dò hỏi, khi tay cô ta định đi tìm hiểu ngọn ngành, Quý Vận Hằng tát mạnh lên mặt cô ta một cái.
"Đồ đĩ, còn nói mình lợi hại hơn Lục An, cô còn không sánh bằng cái móng tay của Lục An." Quý Vận Hằng lập tức thẹn quá hoá giận.
Anh ta xoay người từ phía sau Mai xuống giường, mặc lại quần, ngồi ở ghế bên cạnh, cầm bật lửa và hộp thuốc lá trên tủ thấp, châm thuốc buồn bực hút.
Mai ngồi quỳ trên giường, bụm mặt, tủi thân cầu xin tha thứ: "Cậu Quý, thật xin lỗi! Đều tại em không tốt, không hầu hạ tốt cho anh."
"Ký túc xá của Lục An là phòng nào?" Quý Vận Hằng nhíu mày hỏi.
Mai nức nở hồi đáp: "Lục An không ở đây, đêm nào cô ấy cũng đều đúng giờ về nhà."