Có thể nói, biểu hiện của Điền Duy Hoàng chân thực hơn rất nhiều.
Càng nghĩ đến việc này, Liên Hoa Sinh càng cảm thấy thú vị.
Nói đến đây, Liên Hoa Sinh chợt nhớ tới chuyện quan trọng nhất kia, liền hỏi: "Duy Hoàng, tối qua vật thí nghiệm cơ thể sống mà cậu phái người đóng gói mang cho tôi là quà cảm ơn vì tôi đã cứu được 'Lục An' nhà cậu à?"
"Tùy cậu nghĩ thế nào thì nghĩ." Điền Duy Hoàng lạnh nhạt đáp.
Liên Hoa Sinh cau mày, cười xấu xa: "Không thừa nhận thì thôi đi, dù sao cậu yên tâm, tôi sẽ không cho cậu làm ra mạng người đâu."
Điền Duy Hoàng ngước mắt lườm Liên Hoa Sinh, trầm mặc không lên tiếng.
Khi hai người đang nói chuyện thì dì Lưu đã dẫn Đồng Đồng Tâm từ trên tầng đi xuống.
Liên Hoa Sinh phóng mắt nhìn tới, khi thấy váy liền áo bằng lụa lộ vai màu tím nhạt trên người Đồng Đồng Tâm, ăn ý ngoái nhìn Điền Duy Hoàng một chút, có vẻ hoài nghi nhếch môi cười một tiếng.
Còn nói không thích Lục An, ngay ba vòng của người ta cũng đã biết rõ ràng rồi.
Sáng nay, Liên Hoa Sinh đã chính tai nghe được Điền Duy Hoàng gọi điện cho bà chủ cửa hàng bán quần áo nhãn hiệu nào đó, bảo bà chủ kia chọn đầy đủ toàn bộ quần áo từ trong ra ngoài đưa tới.
Điền Duy Hoàng đã báo rõ ràng chính xác số đo ba vòng cùng chiều cao của người ta cho bà chủ kia.
Không phải sao, váy áo mặc lên vừa vặn như thế, còn xinh đẹp động lòng người.
Phải nói người đàn ông này đã động lòng với người phụ nữ đó, dù giải thích thế nà cũng vô dụng.
Điền Duy Hoàng cũng chỉ ngắm Đồng Đồng Tâm một chút, rồi cố hết sức dời ánh mắt đi.
Đồng Đồng Tâm vẫn đeo mặt nạ kính mắt lông trắng, dọc đường từ trên cầu thang lượn đi xuống, nhìn thấy trong nhà ăn bên kia có hai người đàn ông đang ngồi, đang do dự có cần đi tới chào hỏi hay không.
Lúc này dì Lưu đã đi vượt qua cô, đi về phía hai người đàn ông đó, hết sức cung kính nói với một trong hai người đàn ông: "Cậu chủ, cô Lục An nói cô ấy phải đi về."
"Đúng lúc tôi phải đi đến công ty, vậy thì cùng đi đi!" Điền Duy Hoàng lập tức buông dao nĩa trong tay xuống, cầm khăn tay trong đĩa lau miệng.
Dì Lưu cúi người đáp: "Vâng! Tôi đi bảo Tuấn đánh xe ra ngoài."
Liên Hoa Sinh lại liếc nhìn Điền Duy Hoàng, bưng nước trái cây trên bàn ăn lên, khẽ cười, uống một ngụm.
Trong chiếc xe sang trọng.
Điền Duy Hoàng để Đồng Đồng Tâm ngồi ở vị trí an toàn nhất sau ghế lái.
Bầu không khí trong xe có chút mập mờ.
Khi lên xe, Điền Duy Hoàng mới phát hiện, anh đã đánh rơi túi ngọc trai thủ công ngày đó Quý Nhã San để lại trong xe này.
Mắt thấy "Lục An" ngồi bên cạnh mình, Điền Duy Hoàng cầm lấy túi ngọc trai thủ công, vừa đưa cho "Lục An", vừa ngồi thẳng người.
Đồng Đồng Tâm vẻ mặt vô cùng nghi hoặc khó hiểu nhìn cái túi mà Điền Duy Hoàng đưa cho, sửng sốt lúc lâu vẫn không đưa tay nhận lấy.
Điền Duy Hoàng dứt khoát nhét túi ngọc trai trong tay vào ngực Đồng Đồng Tâm, hờ hững nói: "Là một cô gái tặng, nhưng tôi cầm cũng vô dụng, cho cô!"
Lúc này Đồng Đồng Tâm mới nhấc túi ngọc trai trong ngực ra, cẩn thận quan sát.
Túi xách chế tác rất tinh xảo, ngọc trai phía trên trơn trượt bóng loáng, tản ra ánh sáng nhàn nhạt.
"Túi rất đẹp!"
Đồng Đồng Tâm nhìn chiếc túi, yêu thích không buông tay, tán thưởng.
Điền Duy Hoàng quét mắt nhìn "Lục An", thấy được khóe miệng cô hơi nhếch lên tạo thành đường cong, biết cô đang cười thật lòng, trong lòng không khỏi cảm thấy ngọt ngào khó tả.
Trong đầu anh chợt có ảo giác rằng chỉ cần cô thích, anh sẽ lập tức rất vui vẻ.
Sau khi thưởng thức xong cái túi xách này, Đồng Đồng Tâm lập tức ý thức được sự thất thố của mình, cô vội đưa cái túi xách tay lại cho Điền Duy Hoàng: "Hình như nó rất quý giá, hay là anh giữ đi."
"Nếu cô không cần thì tôi sẽ ném nó đi." Điền Duy Hoàng hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt chán ghét.
Anh vừa chuẩn bị đưa tay lấy lại chiếc túi, Đồng Đồng Tâm lại vô thức nắm chặt chiếc túi bảo hộ ở trong ngực.
"Vậy anh hãy cho tôi đi, túi đẹp như vậy, không thể bị anh chà đạp."
Đồng Đồng Tâm mấp máy môi.
Khóe miệng Điền Duy Hoàng khẽ nhếch, cười như không cười quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Lúc này, anh hoàn toàn quên mất, chiếc túi ngọc trai thủ công này anh nên giữ lại cho Tô Minh Tuyết mới đúng.
Trong lúc vô tình, ánh mắt Đồng Đồng Tâm dừng lại trên cổ tay phải của người đàn ông.
Một vòng tay tóc đen tinh xảo, hấp dẫn sự chú ý của cô.
Đó là...
Đồng Đồng Tâm hơi nhíu mày.
Cô nhớ lại, ngày ấy, khi cô đang thiết kế đồ trang trí cho văn phòng tổng giám đốc cho người thừa kế tương lai của tập đoàn Điền Thị thì anh đột ngột xuất hiện, sau khi cưỡng hôn cô, anh còn còn cầm dao găm cắt đứt một túm tóc dài của cô.
Chẳng lẽ...
Vòng tay tóc đen trên cổ tay anh là dùng mái tóc dài của cô bện thành sao?
Có lẽ cô nghĩ nhiều rồi.
Đồng Đồng Tâm suy nghĩ nên rơi vào trầm mặc.
Giữa hai người không có bất kỳ chủ đề gì nữa, trong xe cũng vô cùng yên tĩnh.
Sau khi xe đi vào trung tâm thành phố, Đồng Đồng Tâm muốn xuống xe.
Điền Duy Hoàng cũng không giữ cô lại, cô nói muốn xuống xe thì lập tức bảo lái xe Tuấn dừng xe cạnh đường, để cô đi xuống.
Sau khi Đồng Đồng Tâm xuống xe, ánh mắt Điền Duy Hoàng mới dám dừng trên bóng lưng cô.
Anh đưa mắt nhìn theo bóng lưng cô lẫn vào trong đám người, đến khi nó bị người đi đường hoàn toàn che khuất, anh mới thu ánh mắt lại, từ tốn nói: "Lái xe."
Sau khi về đến cửa nhà, Đồng Đồng Tâm mới nhớ tới di động và chìa khoá của mình đã rơi ở câu lạc bộ.
Nhưng may mà cửa nhà vẫn có thể dùng vân tay và mật mã mở ra.
Sau khi mở cửa, Đồng Đồng Tâm đi vào nhà, bắt đầu lục tung tìm đồ.
Cô tìm cả buổi, rốt cục tìm được trong túi khóa kéo trong va li của mình sợi dây chuyền đá sao sa.
Sợi dây chuyền này cũng là do người đàn ông đó đưa cho cô.
Hơn nữa, cô chắc chắn anh không hề nhận ra cô, đơn thuần chỉ cho rằng cô là một trong số những nữ ca sĩ của "Dạ Mị " mà thôi.
Cứ như vậy, Đồng Đồng Tâm chợt cảm thấy anh chính là một công tử ăn chơi danh xứng với thực.
Cho nên, đồ vật anh tặng cũng không có gì đáng lưu luyến.
Thật ra cô chưa từng lưu luyến.
Đồng Đồng Tâm cầm lấy dây chuyền đá sao sa và túi ngọc trai thủ công ra cửa đi "Dạ Mị."
Khi cô đưa hai thứ đồ này đưa tới trước mặt ông chủ Phí Nhĩ Nam, anh ta chỉ cảm thấy hiếu kì, đây là người đàn ông nào bí mật tặng cho cô.
"Ông chủ Phí, tôi biết Dạ Mị có phòng đấu giá ngầm, anh giúp tôi đấu giá hai món đồ này, tôi sẽ chia cho anh ba mươi phần trăm, anh thấy thế nào?" Đồng Đồng Tâm nhướng mày.
"Hai món đồ này của cô giá trị không được mấy đồng." Phí Nhĩ Nam ra vẻ bình tĩnh mở to mắt nhìn Đồng Đồng Tâm một chút.
Đồng Đồng Tâm lại cầm dây chuyền đá sao sa giơ lên giữa không trung, đung đưa trước mắt Phí Nhĩ Nam: "Túi xách kia chắc cũng chỉ có giá khoảng ba mươi triệu đồng, nhưng sợi dây chuyền đá sao sa này nhất định giá trị không nhỏ."
Hiện tại cô thật sự rất thiếu tiền.
Phí Nhĩ Nam nhếch môi cười một tiếng, sau khi phát hiện mình không lừa được cô gái nhỏ này, liền bắt đầu nghiêm túc đàm phán làm ăn với Đồng Đồng Tâm: "Chia 50/50, tôi sẽ lập tức giúp cô đấu giá hai món này ở phòng đấu giá ngầm của Dạ Mị."