"Đương nhiên!" Quý Tư Nghiên hất cằm tỏ vẻ đáp lại.
"Anh ta “ăn” cô rồi mới đồng ý ra mặt đưa tôi ra khỏi trại giam chứ?" Quý Vận Hằng không kềm được nghĩ đến chuyện đó.
Quý Tư Nghiên mím môi, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt liếc Quý Vận Hằng: "Anh, suy nghĩ của anh có thể đứng đắn hơn một chút được không? Bộ anh tưởng thằng đàn ông nào cũng như anh chắc? Chỉ cần có phụ nữ chịu lên giường với anh thì anh mới chịu làm việc sao?"
"Chẳng lẽ anh nói sai à?" Quý Vận Hằng nhịn không được liếc mắt khinh thường Quý Tư Nghiên.
Nói về phụ nữ thì anh ta rành còn hơn lòng bàn tay của mình, chỉ cần là người anh ta nhìn trúng thì không có chuyện không bị tán đổ. Tuy nhiên lại có một đoá hoa mà từ trước tới nay anh ta chưa thể hái được, đó chính là Lục An của “Dạ Mị”.
Không biết cô nàng Lục An kia đã bị cậu chủ Liên “ăn” chưa, chỉ sợ cho dù Lục An bị cậu chủ Liên “ăn” rồi thì anh ta cũng muốn ngủ với cô ấy một đêm.
Bằng không, Quý Vận Hằng thực nuốt không trôi cục tức này.
Quý Tư Nghiên xoa xoa nắm tay, dứ dứ nắm đấm về phía Quý Vận Hằng.
Quý Vận Hằng đang mải mê suy nghĩ nhưng vẫn có thể ngồi xuống tránh được cú đánh bất ngờ của Quý Tư Nghiên.
Từ đó có thể thấy được, nắm đấm của Quý Tư Nghiên vẫn còn nhẹ nhàng chán.
Ba Quý ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, nhíu mày trầm tư.
Mẹ Quý thì chẳng quan tâm đến suy nghĩ của đám đàn ông mà chỉ sai bảo mẫu lấy lá ngãi đến tắm rửa cho con trai để trừ đi những xúi quẩy rồi nhảy qua nhảy lại chậu than để xua đuổi xui xẻo.
Tuy cho rằng những chuyện này chỉ là mê tín nhưng Quý Vận Hằng chiều theo ý mẹ Quý mà làm.
Hai mẹ con nối đuôi nhau đi lên lầu.
Trong trong phòng khách chỉ còn lại ba Quý cùng Quý Tư Nghiên.
Ba Quý sau một lát im lặng thì nói với Quý Tư Nghiên: "Hôm nào, con đi với ba đến thành phố Lâm Hải một chuyến nhé."
"Ba, ba muốn con đi cùng ba đến thành phố Lâm Hải làm gì?" Quý Tư Nghiên tò mò.
Ba Quý trả lời với vẻ đăm chiêu: "Đi tìm ông nội của Điền Duy Hoàng, nói chuyện cưới hỏi của hai nhà."
Lần này, vì chuyện của con trai, ông ta chạy vạy từ sáng tới tối khắp nơi nhưng không một ai giúp được.
Con gái của ông chỉ đến nhờ vả Điền Duy Hoàng một tiếng, con trai ông ta liền được thả ra ngay trong đêm, điều đó cho thấy gì?
Hiển nhiên là Điền Duy Hoàng có ý với con gái ông ta, ông ta liền dựa vào việc này.
Nhân lúc Điền Duy Hoàng còn chưa bị người phụ nữ khác câu đi, phải nhanh chóng bắt chàng con rể vàng này về nhà họ Quý bọn họ mới đúng.
Ba Quý dương dương đắc ý với tính toán này của mình.
Quý Tư Nghiên sững người im lặng, trong đầu bỗng nhiên nghĩ tới Điền Trung Quân, lúc muốn nói gì đó thì lại cụp mắt cam chịu làm theo ý ba.
Gả cho Điền Duy Hoàng, quả thật tốt hơn gả cho Điền Trung Quân nhiều.
Thừa kế của nhà họ Điền có phân biệt lớn nhỏ.
Tuy Điền Trung Quân cũng là máu mủ nhà họ Điền nhưng lại không thể chiếm được chút tài sản nào của nhà họ Điền.
Ông cụ Điền cũng không coi trọng Điền Trung Quân.
Chỉ là, đến lúc đó, liệu có ngượng không khi bảo Quân gọi cô một tiếng chị dâu?
Dù sao, cô cũng là mối tình đầu của Quân.
Trong lúc suy nghĩ miên man, Quý Tư Nghiên ngồi xuống cạnh ba mình, cả hai cha con đều đang theo đuổi suy nghĩ của riêng mình.
Đồng Đồng Tâm lúc này đang nằm trong bệnh viện, đã ba ngày rồi, chờ cảm sốt hết hẳn mới xuất viện.
Ba ngày nay, Đường Thanh Hà cũng bận luôn tay luôn chân, một ngày ba bữa cơm của Đồng Đồng Tâm, cô ta đều đưa đến đúng giờ.
Ngày đó quả thật cũng phải trách cô ta, rõ ràng biết cô đã uống thuốc giải cảm mà còn bảo cô uống rượu để xin lỗi “cậu chủ Liên” đó.
May mà cô ta đưa cô đến bệnh viện kiệp lúc, nếu không thiết nghĩ hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng được.
Mặc dù có lúc Đường Thanh Hà làm việc rất quá phận nhưng cô ta vẫn biết điểm dừng.
Đồng Đồng Tâm cũng hiểu thái độ làm người của Đường Thanh Hà, sẽ không so đo với cô ta.
Hôm nay cô xuất viện, Đường Thanh Hà tới đón cô, trên đường về nhà, Đường Thanh Hà còn chọc ghẹo cô: "Mấy ngày nay, anh chàng họ Quý kia cũng không đến “Dạ Mị”. Cả anh chàng họ Liên kia cũng không đến. Có lẽ sau cái đêm đánh nhau ầm ĩ ấy, cả hai người họ sẽ không đến “Dạ Mị” của chúng ta nữa đâu! Cứ như vậy, thu nhập của ông chủ Phí lại bớt đi một chút rồi!"
"Không tới nữa cũng tốt!" Đồng Đồng Tâm lơ đễnh đáp một câu.
Cứ để cho cô được yên tĩnh mà ca hát, chẳng phải rất tốt sao?
Đường Thanh Hà nghe Đồng Đồng Tâm nói vậy thì cũng chỉ khẽ nhún vai rồi thôi.
Nói đi thì cũng phải nói lại, sức hút của Đồng Tâm đúng là lớn, chẳng qua cô ta hoá trang cho cô giống tiên nữ, không vướng chút bụi trần rồi đeo một chiếc mặt nạ lông vũ màu trắng, dựa vào tiếng ca thôi cũng có thể khiến cho hai gã đàn ông mê đắm đến thất điên bát đảo.
Đường Thanh Hà lập tức cảm thấy công lao của mình to lớn vô cùng.
Cho nên, việc cô ta nhắm vào Đồng Đồng Tâm là vô cùng chuẩn xác.
Đường Thanh Hà quyết định sau này sẽ tiếp tục để Đồng Đồng Tâm đi hướng thanh thuần, chờ đám đàn ông kia ngắn chán rồi cô ta sẽ để Đồng Đồng Tâm đi theo hướng sexy.
Tuy rằng, ba ngày nay Đồng Đồng Tâm chỉ ở trong bệnh viện nhưng mỗi lần nói chuyện điện thoại với Điền Trung Quân, cô đều bảo mình đang đi làm ở công ty, mỗi ngày đều sống rất tốt, các đồng nghiệp đều rất thích mình, hơn nữa bệnh cảm cũng đỡ rồi.
Bắt đầu từ khi nào, cô lại nói dối anh ta nhiều như vậy.
Nhớ lại thì, kể từ cái ngày cô bắt đầu gần gũi anh ta, cô đã nói dối anh ta rồi.
Hoá ra Đồng Đồng Tâm cô cũng là một người phụ nữ “giả tạo.”
Nhưng sự giả tạo này của cô không thể không làm.
Đồng Đồng Tâm không muốn Điền Trung Quân lo lắng cho mình, cũng không muốn Điền Trung Quân không vui, cho nên, những lời nói dối của cô đối với anh ta đều có ý tốt.
Nhưng, một ngày nào đó, những lời nói dối này bị vạch trần.
Trung Quân sẽ tha thứ cho cô chứ?
Hẳn là...
Có lẽ...
Sẽ?
Sẽ không...
Giọng nói của Trung Quân vang lên trong loa vẫn dịu dàng như trước.
"Vậy em phải nghỉ ngơi sớm đấy!"
"Vâng!"
"Chờ anh về, sẽ chăm sóc cho em."
"Uhm, em chờ anh."
"Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Đồng Đồng Tâm rầu rĩ, cụp mắt, ngồi ngẩn người trên giường, trong tay còn nắm di động, vừa trò chuyện với Điền Trung Quân xong thì lại tới giờ đến “Dạ Mị” làm.
Tối nay vẫn có người thưởng cho cô ấy, nhưng số tiền không nhiều bằng cậu chủ Liên và cậu chủ Quý.
Có điều thưởng ít như vậy khiến Đồng Đồng Tâm thoải mái hơn nhiều.
Sau khi hát hết năm bài hát, Đồng Đồng Tâm lập tức xuống sân khấu.
Cô đưa tay nhấc vạt váy lên, hai dải lụa trên khuỷu tay của cô tựa như hai áng mây trắng bồng bềnh.
Trang phục biểu diễn mà Đường Thanh Hà thường cho cô mặt nhất chính là loại những chiếc váy thướt tha, ngập tràn tiên khí này.
Rõ ràng đây là một hộp đêm huyên náo và thời thượng nhưng cô lại ăn mặc như vậy thành ra nổi bật giữa hộp đêm.
Chẳng qua, ở trong mắt người khác, cô thật sự đặc biệt, có một không hai.
Đồng Đồng Tâm về tới khu vực của nhân viên, khi đi ngang qua khu vực trà nước của nhân viên, có một em gái phụ trách bưng nước gọi lại.
"Chị Lục An, lại đây uống chén trà gừng đi!"
Trong phòng trà nước, một cô gái cũng xấp xỉ tuổi cô, nhìn cô cười và vẫy vẫy tay với cô.
Hiện tại, không một ai trong “Dạ Mị” là không biết đến danh tiếng của “Lục An.”