Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi

Dưới tay lập tức truyền đến cảm giác mềm mại, khiến cho trong lòng Trịnh Trung Uy xuất hiện dự cảm chẳng lành.

Mà một giây tiếp theo, tiếng thét chói tai của Quý Tư Nghiên vang lên như muốn chấn động cả tòa nhà lớn vậy.

“A... Đồ biến thái này! Anh muốn làm gì tôi?” Quý Tư Nghiên thẹn quá hóa giận mà quát to.

Vẻ mặt Trịnh Trung Uy lộ vẻ xấu hổ, vội vàng buông Quý Tư Nghiên ra, lui về phía sau vài bước.

Quý Tư Nghiên nhân lúc đó lấy tay che ngực lại, hai mắt rưng rưng, răng cắn chặt đôi môi, lộ ra dáng vẻ một cô gái trong trắng.

Mày của Điền Duy Hoàng không khỏi nhíu lại, anh lạnh lùng mở miệng: “Còn không cút đi thì tôi gọi bảo vệ lên!”

Quý Tư Nghiên mím môi, lúc nhìn đến Điền Duy Hoàng, thấy anh vẫn bình tĩnh ngồi trước bàn làm việc xem văn kiện trong tay mình, thì đã biết biện pháp “Một khóc hai nháo ba thắt cổ” này không có tác dụng gì trước mặt người đàn ông này, lập tức căm hờn mà phủi tay, vừa lau nước mắt, vừa nức nở như cô gái bị ức hiếp, khóc “Hu hu” chạy ra ngoài.

Vẻ mặt Trịnh Trung Uy bất đắc dĩ nhìn về phía cậu cả nhà mình, luôn cảm thấy cậu cả có phải có hơi tuyệt tình với cô gái kia hay không?

Đàn ông, lẽ nào không phải nên thương hoa tiếc ngọc đối với phụ nữ hay sao?

Cậu cả nhà anh ta rốt cuộc có còn là đàn ông không vậy?

Điền Duy Hoàng hoàn toàn không thèm để tâm đến Trịnh Trung Uy dùng ánh mắt khác lạ nhìn mình, ngược lại còn bình thản nhắc nhở Trịnh Trung Uy: “Tôi sắp phê xong văn kiện rồi!”

“Vâng vâng vâng! Tôi lập tức đi chuẩn bị tư liệu hành trình kế tiếp!” Sau khi Trịnh Trung Uy định thần lại, cung kính gật đầu, lập tức xoay người đến chỗ làm việc của mình.

Từ sau khi Quý Tư Nghiên kia lượn tới lượn lui trước mặt cậu cả nhà anh ta, anh ta cảm thấy mình sắp trở thành “Chú già hèn hạ” rồi.

Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, Trịnh Trung Uy phát hiện ra, cậu cả nhà anh ta với loại chuyện phụ nữ như này dường như bẩm sinh có hệ thống miễn dịch vậy.

Đủ loại người đẹp nhào đến trong lòng, thế mà Điền Duy Hoàng anh cách xa vạn dặm.

Sau khi Điền Duy Hoàng phê văn kiện xong thì rời khỏi văn phòng với Trình Trung Uy, đến bãi đỗ xe, tiếp theo bọn họ phải đi đàm phán một hợp đồng thương mại.

Cô cả nhà họ Quý kia vừa đi, cô chủ nhỏ nhà họ Quý lại tìm tới cửa.

Trịnh Trung Uy vốn không quen biết cô chủ nhỏ nhà họ Quý này, nhưng mà cô gái nhỏ này dám cản xe của cậu cả nhà anh ta đã chứng minh thân phận của cô ta không nhỏ.

“Ân nhân cứu mạng, đã lâu không gặp, anh đẹp trai hơn nha!” Quý Nhã San nháy mắt một cái, phóng điện về phía Điền Duy Hoàng, sau đó cợt nhả mà nhảy lên đầu xe Điền Duy Hoàng ngồi lên.

Trịnh Trung Uy mới vừa mở cửa xe chỗ ghế lái ra, vẻ mặt lúng túng nhìn Điền Duy Hoàng.

“Lái xe!” Điền Duy Hoàng lạnh lùng ra lệnh, khuôn mày sắc bén không ngừng nhíu lại, lập tức kéo cửa chỗ ngồi sau ghế lái ngồi vào.

Quý Nhã San thấy thế vội vàng nhảy xuống khỏi đầu xe, chạy chậm đến bên chiếc ghế sau ghế phụ kia, lấy thế kéo cửa xe chui vào trong với tốc độ cực nhanh.

“Ân nhân cứu mạng, anh trai, em có đồ muốn tặng cho người chị gái mà anh yêu quý kia nha!” Quý Nhã San vừa nói, vừa thả cặp xuống.

Điền Duy Hoàng cũng theo bản năng mà liếc nhìn cô ta một cái.

Chỉ thấy cô gái nhỏ này lấy một chiếc túi thủ công từ trong cặp ra.

“Đây nè! Đây là em cố tình làm cho chị gái đó! Đính ở trên là trân châu thật! Giá trị cũng không thấp hơn với những chiếc túi hàng hiệu kia được!” Quý Nhã San mỉm cười đưa túi xách trong tay qua cho Điền Duy Hoàng.

Điền Duy Hoàng không nhận, chỉ là khoanh tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía trước bình tĩnh hỏi: “Cô có việc gì muốn nhờ tôi?”

“Anh trai thật thông minh, quả nhiên chuyện gì cũng không thể gạt được anh trai.” Quý Nhã San thấy Điền Duy Hoàng thờ ơ, nhét mạnh túi xách trân châu vào trong tay Điền Duy Hoàng, sau đó cô ta nói tiếp: “Anh trai, đây thật là do em làm đó! Em đã làm hai chiếc! Một chiếc để cho mình xài, một chiếc muốn tặng cho người trong lòng anh trai. Em nói thật đó! Cho dù không có chuyện gì nhờ anh, em cũng muốn tặng túi xách này cho chị gái ấy!”

Điền Duy Hoàng lúc này mới cẩn thận đánh giá túi xách trân châu trong tay, phát hiện nó được làm rất tinh xảo, hơn nữa trân châu được đính phía trên rất khéo, quả thật là hàng thật giá thật.

Minh Tuyết nhất định sẽ thích!

Điền Duy Hoàng nghĩ thầm, đặt túi xách lên ghế dựa bên cạnh, sau đó lấy ra ví tiền của mình, rút một tấm thẻ từ bên trong ra đưa cho Quý Nhã San: “Bên trong có 90 triệu, hẳn là đã đủ mua chiếc túi này.”

“Anh trai, nghe nói anh quen biết rộng, giúp một chút đi, giúp em đưa người anh trai cùng ba khác mẹ kia ra khỏi trại tạm giam được không?” Quý Nhã San chỉ nhìn chiếc thẻ trong tay Điền Duy Hoàng một cái, híp mắt cười, mở miệng lộ vẻ đáng yêu nói.

“Xem ra quan hệ của cô với người nhà họ Quý cũng không phải không ổn như những lời lúc trước cô kể.” Vẻ mặt Điền Duy Hoàng lãnh đạm nói.
 

Quý Nhã San lại bĩu môi, lẩm bẩm nói: “Hài! Nếu không phải vì người mẹ không có chí tiến thủ kia của em, vừa thấy người ba xấu xa kia của em vì chuyện của anh trai mà gấp đến độ không thiết cơm nước, đến bước đường cùng, còn mẹ em lúc nào cũng chìa ra vẻ mặt khóc tang với em, thì em cũng sẽ không chạy tới quấy rầy anh trai vì chuyện này đâu!”

“Cô ngược lại cũng thật thà đó.” Mắt đen của Điền Duy Hoàng híp lại.

Quý Nhã San hít một hơi thật sâu, mìm cười nhìn về phía Điền Duy Hoàng: “Được rồi! Tâm ý của em đã đưa đến, không quấy rầy anh trai nữa! Dù sao, túi thủ công em làm này là tặng cho chị gái. Còn anh trai muốn giúp hay không là do anh trai quyết định. Ừm, Em phải đến trường rồi! Tạm biệt nha!”

Cho nên, thẻ của anh, cô ấy không nhận, túi của cô, anh vậy mà để lại.

Chuyện này với Quý Nhã San mà nói, cũng đã đủ rồi.

Còn Điền Duy Hoàng anh muốn giúp cô ta đưa người anh trai khốn nạn cùng ba khác mẹ kia ra hay không thì thật ra cô chẳng bận tâm.

Hôm nay cô ta cũng chẳng qua là vì mẹ, vì muốn cho mẹ không mặt mày ủ ê vì chuyện của ba, nên lắm miệng xin Điền Duy Hoàng một câu thôi.

Nhưng mà vào ban đêm, Quý Vận Hằng đã được người trại tạm giam thả ra.

Quý Tư Nghiên nhìn thấy anh trai Quý Vận Hằng với vẻ mặt sa sút từ bên ngoài quay về, giật mình kinh ngạc tưởng hôm nay mình khóc lóc ầm ĩ ở chỗ của Điền Duy Hoàng có tác dụng.

Cho nên Điền Duy Hoàng cùng có chút cảm giác với Quý Tư Nghiên cô, không phải sao?

Quý Tư Nghiên đắc ý trong lòng, xem ra trong khoảng thời gian này “sự quyến rũ” của cô không có uổng phí.

Giờ phút này, Quý Tư Nghiên có một loại cảm giác ưu việt không gì sánh bằng, lập tức nói người giúp việc lên lầu gọi ba mẹ xuống lầu trước, sau đó mới ở trước mặt mọi người khoe khoang công lao của mình.

Mẹ Quý và Quý Tư Nghiên cười không khép được miệng, tuy rằng con trai mình là đứa bất tài, nhưng con gái mình lại rất ưu tú.

“Nghiên Nghiên, về sau con chính là mợ cả của nhà họ Điền rồi!” Mẹ Quý đắc ý vênh váo.

Ngay cả Qúy Vận Hằng cũng phải nhìn em gái mình với cặp mắt khác, vẫn nghi ngờ chất vấn: “Em gái, hôm nay em thật sự đến chỗ của Điền Duy Hoàng sao?”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!