Chương 254: Hai Nghìn Đấu Hai Mươi Nghìn
Tiêu lão gia nhìn Tiêu Kiến Khang: “Con trai, tên thiếu tá Điển kia chắc là muốn bảo vệ Trần Ninh, con nghĩ thế nào?”
Mọi người trong sảnh đều quay mặt nhìn Tiêu Kiến Khang.
Tiêu Kiến Khang nói: “Tên Điển Chử này chắc đầu óc ngu ngốc, hắn ta không biết sóng chết, Trần Ninh chắc là biết việc này nghiêm trọng đi.”
“Con gọi điện cho Trần Ninh, bắt hắn ta thả người còn nữa bắt hắn tự mình đến Tiêu gia nhận tội.”
Tiêu lão gia cùng mọi người thi nhau gật đầu, cười nói: “Tốt.”
Tiêu Kiến Khang rất nhanh đã tìm thấy số điện thoại của Trần Ninh, sau đó đích thân gọi điện cho Trần Ninh.
“Trần Ninh, tôi yêu cầu cậu lập tức thả em trai Tiêu Diêu Dương của tôi ra, còn có cậu hãy mau đến Tiêu gia quỳ xuống xin chịu tội đi, nếu không thì…”
Trong nhà trọ cạnh Hồ Nguyệt Lượng, Trần Ninh đang chuẩn bị cùng Tống Sính Đình nghỉ ngơi, nhận được điện thoại của Tiêu Kiến Khang.
Anh không đợi Tiêu Kiến Khang nói xong, trực tiếp lạnh lùng nói: “Cút.”
Nói xong, lập tức cúp điện thoại.
Điều này như giáng cho Tiêu Kiến Khang một phát tát vào mặt.
Tiêu Kiến Khang không giữ được nữa.
Người nhà họ Tiêu ai cũng nghe được lời của Trần Ninh, mọi người nhìn nhau.
Tiêu lão gia cũng kinh ngạc nói: “Con trai à, tên Trần Ninh này sao có thể ngông cuồng như thế.”
Trên trán Tiêu Kiến Khang lắm tắm mò hôi, ông ta ngượng ngùng nói: “Chắc chắn là vừa rồi con chưa nói ra danh tính của mình, hắn ta không biết con là ai, con gọi lại cho hắn lần nữa.”
Nói xong, ông ta lại gọi điện thoại cho Trần Ninh, nghiêm túc nói: “Trần Ninh, tôi là thị trưởng Kinh Thành Tiêu Kiến Khang.”
“Bây giờ tôi muốn cậu thả em trai tôi ra, còn nữa anh hãy đích thân đến đây quỳ xuống xin lỗi, nếu không thì hậu quả tự chịu.”
Trần Ninh vẫn là giọng lạnh lùng như cũ: “Bắt tôi quỳ xuống, Tiêu Kiến Khang ông chưa xứng, cút.”
Nói xong, lại ngắt điện thoại.
Tiêu Kiến Khang cầm điện thoại, vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ đứng hình ngay tại chỗ.
Rõ ràng là một đêm mát lạnh, nhưng lại giống như ngày hè nóng bực, mặt ông ta đỏ bừng, mồ hôi ra như mưa.
Trần Ninh này đúng là không cho ông ta tý mặt mũi nào, trước mặt nhà họ Tiêu và đám người Mitsui Takeshi liền tát vào mặt hắn một cái.
Tiêu lão gia lúc này cũng ngơ người, nói: “Con trai, chúng ta sớm đã biết Trần Ninh ngạo mạn, chỉ không nghĩ rằng hắn ta lại kiêu ngạo đến mức này, bây giờ làm gì đây?”
Vẻ mặt của Tiêu Kiến Khang không còn phong thái tinh anh như lúc mới bước vào cửa, và ông ta trở nên rất nghiêm nghị.
Ông ta lạnh lùng nói: “Tôi sẽ gọi cho hắn ta một cuộc nữa, đây là lần cuối và cũng là tối hậu thư.”
Nói xong, ông ta cầm điện thoại lên, một lần nữa gọi cho Trần Ninh.
Không lâu sau, Trần Ninh đã nghe máy.
Tiêu Kiến Khang lạnh lùng nói: “Trần Ninh, đây là cơ hội cuối cùng tôi cho cậu, nếu như cậu không trân trọng, đến lúc đó đừng có hối hận.”
Trần Ninh cười nói: “Ha, từ trước đến nay chỉ có tôi cho người khác cơ hội, không có người khác cho tôi cơ hội.”
“Tiêu Kiến Khang, ông muốn tôi thả người, muốn tôi quỳ xuống xin lỗi nhà họ Tiêu các người, điều đó là không thể.”
“Nếu như nhà họ Tiêu mấy người đồng ý xin lỗi, bồi thường cho tôi, tôi có thể cân nhắc tha cho các người một mạng.”
Tiêu Kiến Khang cố gắng đè nén cơn giận xuống: “Ha, người trẻ tuổi đừng có mà kiêu ngạo như thế.”
“Tướng quân Lưu Chắn Bình đã biểu hiện rõ Vương Đạo Phương lần này sẽ không giúp cậu, dựa vào thiếu tá Điển Chử và hai nghìn binh sĩ của hắn ta có thể bảo vệ cậu?”
“Cậu có tin chỉ cần một câu nói tôi, nhà họ Tiêu chúng tôi có thể triệu tập được hai mươi nghìn người, giết sạch cậu và toàn bộ đám người Điển Chử.”
Trần Ninh cười nói: “Tôi lại không tin.”
Tiêu Kiến Khang tức giận nói: °Xem ra cậu không cần cơ hội cuối cùng mà chúng tôi cho, vậy thì các cậu đợi đó đi.”
Nói xong Tiêu Kiến Khang lập tức tắt điện thoại.
Sau đó quay đầu nói với Tiêu lão gia: “Bố, có thể triệu tập thủ hạ rồi.”
Tiêu lão gia kinh ngạc, hoài nghỉ hỏi: “Thật sự phải động thủ ư?”
Tiêu Kiến Khang lanh lùng nói: “Bọn họ rượu mừng không uống lại thích uống rượu phạt, nếu bọn họ đã không thả người vậy thì chúng ta trực tiếp tập hợp hai mươi nghìn người giết sạch bọn chúng.”
*Đến lúc đó, trói đám người Điển Chử đem về Bắc Cảnh, con nghĩ rằng thiếu tướng Bắc Cảnh sẽ hiểu.”
“Còn Trần Ninh, sau khi bắt được, giết chết không tha.”
Tiêu lão gia lo lắng nói: “Nhưng mà Điển Chử bọn họ có vũ khí…”
Tiêu Kiến Khang cười nói: “Có vũ khí thì sao, bọn họ có gan dám nổ súng giết con ư, bọn chúng dám giết sạch người nhà họ Tiêu chúng ta?”
“Con dám chắc bọn chúng không dám nỏ súng, đến lúc đó không dùng vũ khí, dùng tay chân, chúng ta hai mươi nghìn người đánh bọn chúng hai nghìn người, chẳng dễ như ăn bánh.”
Nhà họ Tiêu nghe vậy, ai ai cũng kích động.
Mitsui Takeshi cũng hào hứng nói: “Anh Tiêu quả nhiên không bình thường, một khi ra tay là thủ đoạn xuất sắc.”
Đêm đó, nhà họ Tiêu bắt đầu sục sôi tập hợp thuộc hạ và đồ đệ.
Sáng hôm sau, sau một đêm không ngừng tập hợp, cuối cùng cũng tập hợp đủ hai mươi nghìn đồ đệ và thuộc hạ.
Tiêu lão gia và Tiêu Kiến Khang trực tiếp dã đầu, đoàn người Mitsui Takeshi làm hậu vệ, hùng hỗ tiến về căn cứ của quân đội Mãnh Long.
Động tác lớn như vậy Điển Chử đương nhiên nhận được tin tức.
Điển Chử không hề chậm trễ gọi điện thoại cho Trần Ninh, báo cáo tin tức này.
Trần Ninh cùng Tống Sính Đình và đoàn người cấp cao của công ty Lam Thiên đang chuẩn bị tiếp tục thị sát cơ sở công trình của công ty Lam Thiên.
Sau khi nghe xong điện thoại của Điển Chử liền cười nói với Tống Sính Đình: “Bà xã, em cùng bọn họ đi thị sát công trường đi, anh có bạn đến chơi, anh đi tiếp đón một chút.”
Tống Sính Đình không hoài nghi, gật đầu nói: “Nếu như anh có bạn đến chơi vậy mau đi đi.”
Trần Ninh lái xe rời khỏi công ty Lam Thiên, không lâu sau đã đến căn cứ tạm thời của quân đội đặc chủng Mãnh Long.
Lúc này, Điển Chử cùng với hơn hai nghìn chiến sĩ đặc chủng Mãnh Long đã tập trung trang bị đầy đủ vũ khí.
Trần Ninh cười nói: “Đối phó với nhà họ Tiêu mà phải dùng đến vũ khí ư?”
“Toàn bộ bỏ lại vũ khí, cởi luôn cả quân trang ra, đổi sang thường phục cùng tôi xuất phát, dạy dỗ nhà họ Tiêu lưu manh.”
“Có lòng tin không?”
Điển Chử cùng hơn hai nghìn chiến binh Mãnh Long đều cười nói: “Có.”
Hai nghìn đấu hai mươi nghìn vẫn còn có thể cười, chiến sĩ đặc chủng của binh đoàn Mãnh Long thật sự không để nhà họ Tiêu vào mắt.
Mọi người dạo này không có hoạt động gì nhiều, đều là tập luyện nhẹ nhàng, hôm nay vừa hay có thể luyện tập chân tay.
Điển Chử giao phó mọi người cởi bỏ vũ khí, đồng thời nhỏ giọng nói: “Mẹ nó, các người tý nữa nhớ biểu hiện tốt một chút, đừng để thiếu tướng thất vọng.”
Mọi người đồng loạt gật đầu, như một đám dã thú kêu gào mong được chiến đấu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!