Chương 1327:
Hắn cắn răng, gan lì thì sống, nhu nhược thì chịu chết đói..
Xong rồi!
Nủa giờ sau, Trương Viễn cùng Hạng Thủy Nghiên đi ra.
Vẻ mặt Trương Viễn hài lòng, sắc mặt Hạng Thủy Nghiên đỏ bừng.
Cô ta thân mật nắm tay Trương Viễn, nũng nịu nói: “Đại đô đốc, sau này anh phải chịu trách nhiệm với em đấy, còn nữa, chúng ta nhất định không thể buông tha Trần Ninh, đợi lát nữa liền điều động quân đội, tiêu diệt anh ta.”
Vương Tử Trần Ninh và Đồng Kha trở về khách sạn.
Anh ghét bỏ bộ quần áo này do Đồng Kha lựa chọn cho anh quá khác bản thân, thoạt nhìn tuy rằng làm cho thân thể anh càng thêm thon dài cao ngất, nhưng anh quen mặc quân trang cùng thường phục, luôn cảm thấy bộ quần áo này mặc có chút hành động bắt tiện.
Như thể anh là một con ong vàng rơi vào một mạng nhện.
Anh không thích loại quần áo không tiện để chiến đấu, vì vậy anh trở về khách sạn để thay đổi một bộ quần áo bình thường.
Sau đó, anh mới đến nhà hàng khách sạn cùng Đồng Kha.
Lúc này, Tống Sính Đình và Tống Thanh Thanh, đã chờ đợi lâu rồi.
“Chat”
Tống Thanh Thanh nhìn tháy Trần Ninh, mặt mày hớn hở nhào vào trong lòng Trần Ninh.
Trần Ninh ôm con gái, mỉm cười ngồi xuống, hỏi: “Hôm nay con cùng mẹ tham gia hoạt động trại hè, chơi vui không?”
Tống Thanh Thanh cười khanh khách nói: “Vui ạ!”
“Trại hè có rất nhiều trò chơi để chơi, mẹ cũng chơi với con.”
“Thật tiếc cha không đến, nếu không chúng ta có thể chơi trò chơi cha mẹ và con với nhau.”
Trần Ninh cười nói: “Trại hè của các con tối nay không phải còn có hoạt động đốt lửa trại sao, tối nay cha cùng con tham gia, hơn nữa cha còn đăng ký phụ huynh biểu diễn, tối nay cùng con chơi.”
Tống Thanh Thanh vui vẻ như một con chim sẻ nhỏ: “Thật tốt quái”
Tống Đình Đình phân phó nhân viên phục vụ có thể lên món.
Sau đó, cô hỏi Trần Ninh: “Hôm nay không phải Tiểu Kha đi mua quần áo với anh sao, mua được quần áo thích hợp không?”
Trần Ninh vẫn chưa nói gì.
Đồng Kha đã hưng phấn nói: “Chị, hôm nay em ở cửa hàng tây phục, chọn cho anh rễ một cái áo sơ mi màu đen, anh rễ mặc vào rất đẹp.”
Tống Sính Đình có hứng thú nói: “Vậy sao, vậy tối nay em mỏi mắt mong chờ.”
Trần Ninh cười khổ nói: “Anh cảm thấy bình thường, không thái quá như Đồng Kha nói.”
Đồng Kha chấn động nói: “Anh rể, anh không hiểu, đứng ở góc độ thẳm mỹ của phụ nữ chúng em, anh mặc cái áo sơ: mi màu đen đó, thật sự là rất có mùi Vị”
Tông Thanh Thanh đắc ý dương dương nói: “Cha cháu vốn anh tuần.”
Tống Sính Đình mỉm cười, nhưng ánh mắt nhìn Trần Ninh, hiện lên tia sáng thành tự, rõ ràng trong lòng cô, Trần Ninh là thiên hạ vô song.
Cả gia đình đang ăn cơm vui vẻ.
Đột nhiên!