Do tính chất công việc và thời gian, truyện của mình sẽ tạm dừng với cái kết mở, cảm ơn các bạn rất nhiều trong thời gian qua
Nếu có thể hóa giải cho toàn bộ cái sự "nhiễu loạn linh hồn" chết tiệt này, chỉ có thể tìm đến Lệ bích thôi, giờ chỉ có duy nhất nó là manh mối thôi
Quan hệ với Nan Nan và Phong Triệu Nghiêm có vẻ không tệ như trước nữa, Nan Nan đã tìm và mượn hắn, Phong Triệu Nghiêm rất tò mò lý do Nan Nan mượn nó lần nữa, nhưng nếu đã là Nan Nan mở lời, hắn đâu thể không đồng ý
Phải rồi, hắn có nói với có một thông tin, Phong Lộ Khiết đã được trả về Tạ Húc, được người của hắn hộ tống an toàn, hắn đã làm tất cả những gì có thể để bảo vệ nàng ta
- Phong Triệu Nghiêm, cảm ơn...
"Tên em là Nan Nan, anh tên là gì"
"Tên anh là..Nghiêm"
"Anh không có họ ư"
"Không có"
Tiểu thư.. Lâm tiểu thư
Cô tỉnh dậy với một cơn đau đầu dữ dội
- Tiểu thư sao lại ngủ vậy, hôm nay là sinh nhật 20 tuổi của con đấy
Cô nhìn mọi thứ mơ mơ hồ hồ, rồi cứ ngơ ngơ vậy để người giúp việc thay đồ cho mình
- Nan Nan, con không khỏe à?
- Hahaa phu nhân cô xem, con bé ngái ngủ kìa..
Nan Nan chỉ cười trừ, cô đang cố đứng vững suốt mấy tiếng buổi tiệc, đầu óc cô choáng váng và thậm chí có lúc cô còn không nhìn rõ khung cảnh trước mặt. Nan Nan xin mẹ ra sân sau cho yên tĩnh, thật khó khăn vì bình thường cô rất thích náo nhiệt
Nan Nan ngồi lên xích đu, cô cứ vậy mà đập đập vào đầu mình, cứ như vừa tỉnh dậy trong một giấc mộng dài vậy, và đau đầu chóng mặt không ngừng làm phiền cô
Phải nói nó không hề đỡ tí nào, và trong phút lát có một bóng người đứng trước mặt cô, Nan Nan cố gắng nhìn xem người đó là ai
- Nan..Nan Nan
Chết tiệt, Nan Nan không nhìn thấy cái gì cả, cứ như là người bị cận bị mất kính vậy
- Anh thích em
Nan Nan giật mình, giọng nói quen thuộc này đã làm lồng ngực cô trào xúc động, cứ như bị ngộp thở trong giây lát vậy, Nan Nan dường như không còn làm sao nữa. Cô ngẩng lên lần nữa, nhìn người thành niên tuấn tú mộc mạc, tỏa ra một mùi hương quen thuộc
Khi đã nhìn rõ khuôn mặt thanh tao này, Nan Nan mới bàng hoàng kinh ngạc, cô lập tức đứng dậy ôm lấy hắn
- A...A Nghiêmmm..
A Nghiêm không hiểu sao Nan Nan lại hành động như vậy, hắn cũng bị ngạc nhiên trước hành động của cô, lúng túng không biết nên làm gì
- Em đã mơ một giấc mơ, em cứ tưởng đã mất anh rồi
- Cái gì cơ? Mơ..mơ á? 11 năm trước em cũng từng nói một lần như vậy
A Nghiêm nhớ lại rồi cười, Nan Nan không hiểu lắm, liền hỏi lại
- Là sao? Em đã nói gì
- Năm em 9 tuổi đấy, hôm đấy em cũng ngái ngủ y hệt vậy, cũng ôm anh y hệt vậy, nói gì đó về việc mơ thấy anh bị tai nạn
Nan Nan cố gắng nhưng lại không nhớ được sự kiện đấy, chỉ đứng đờ ra đấy nhìn A Nghiêm cười mình
- Khoan đã chúng ta lạc đề rồi, anh..anh vừa tỏ tình với em đấy
- Tỏ tình ạ? Chỉ vậy thôi?
A Nghiêm nghe xong ngơ người, hắn không biết đáp trả như nào thì bị Nan Nan giật cổ áo
- Cưới luôn, phải cưới luôn, tại sao giờ anh mới tỏ tình hả đồ ngốc
- Anh..
A Nghiêm không hiểu Nan Nan hôm nay sao lại lạ như vậy, đừng nói là do vẫn còn ngái ngủ nên nói mớ luôn, nhưng cho dù vậy, nếu đã chính miệng cô nói ra, A Nghiêm chắc chắn sẽ không cho cô nuốt lời. Hắn ôm chầm lấy Nan Nan, suốt tận mấy năm đơn phương cô, hắn lại không ngờ, lại có thể được câu trả lời như vậy
- Ngốc quá, không thể lấy luôn
- Không được, phải cưới luôn, em đợi lâu lắm rồi, nhà em giàu, cha mẹ nuôi em tìm cho anh cũng giàu,cưới ai dám lắm miệng
A Nghiêm vuốt đôi má hồng hào của Nan Nan, hắn không hiểu cô nói gì cả, nhưng hắn đang vô cùng hạnh phúc,hạnh phúc hơn tất cả nhưng gì hắn có thể tưởng tượng ra
- Anh đã trúng học bổng toàn phần ở đại học Anh quốc rồi, anh cũng rất muốn có thể rước em về ngay lập tức, nhưng anh không cho phép việc mình đến một chút sự nghiệp vắt vai, một chút khả năng bảo vệ em cũng không có.
Nói đến đấy hắn không dám nói tiếp nữa, hắn căn bản không có quyền để bắt Nan Nan phải chờ mình, gia đình Nan Nan quyền lực và giàu có cỡ nào, hắn ít nhất phải 10 năm mới có thể có thể tự tin sánh bước với cô. Hắn không có bất kì tư cách gì để bảo cô phải đợi từng ấy năm như thế
- Đại học Anh quốc đồ sộ đó hả? Được thôi, em đi với anh
- Nan Nan..khoan đã, không được
- Sao lại không được? Bên đó có ngành thiết kế đúng không, em theo anh sang đó học, anh muốn lập nghiệp chứ gì, em lập với anh luôn
A Nghiêm không thể tin được vào tai mình, hắn không kìm được mà ôm hôn Nan Nan, đây là nụ hôn đầu của cả hai, vậy nhưng, Nan Nan lại có cảm giác nụ hôn này quen thuộc đến thế
Giang Lăng Y yêu Phong Triệu Nghiêm 3 năm, nàng làm mọi thứ để hắn đẩy mình ra, để hắn căm ghét và đề phòng mình, để nàng không có bất kì cơ hội nào giết hắn
Nàng đã dùng cái chết của mình để bảo vệ tính mạng của hắn, nhưng rồi nàng lại sống lại và mơ hồ thấy bản thân đang gần gũi với hắn hơn bao giờ hết
Nàng vẫn muốn, vẫn khát khao tận cùng được gặp hắn lần nữa, nhưng nàng cũng đã bắt đầu phát hiện ra hoàn cảnh của mình
"Nan Nan ta biết ơn người, nhưng người không thuộc về thế giới này"
Giang Lăng Y vẫn là Giang Lăng Y, nhưng Phong Triệu Nghiêm không phải Phong Triệu Nghiêm
"Nói sao nhỉ, cậu ta đã xuyên không vào rất đúng thời không được sắp đặt, nhưng cô lại là một tai nạn. Cậu ta nợ cô, hãy để cậu ta tự tay sửa lấy duyên nợ của cả hai, cô chỉ việc ngoan ngoãn đầu thai thôi. Cậu ta thất bại hay thành công, phải xem kiếp sau của cô rồi..."
Cô đã quên lời nói ngay sau đó, cũng không nhớ là ai đã nói với mình, cô chỉ biết là mình đang cần đi đến ánh sáng đằng xa kia. Cô quay người và nhìn một đôi nam nữ, mặc cổ phục, họ..có con thì phải
Nan Nan nhìn vào người nam nhân kia, trong lòng cứ có gì đó đau, khó chịu, nuối tiếc, cô không thể nghĩ ra người đó là ai. Nhưng cô không được phép quay lại, cô lại đi đến phía ánh sáng với tâm trạng nặng nề, và lại quên đi hết
Một không gian khác? Một thế giới khác? Một cái tên khác?
Dù là ai đi chăng nữa..dù thành ai đi chăng nữa..anh vẫn sẽ tìm thấy em đúng không..
Ở thế giới thứ ba, liệu chúng ta..