Nghe được câu nói đó của Lục Châu Phong Châu, đáy mắt Đường Uyển Tâm xuất hiện một tầng hơi nước. Kiếp trước cậu yêu thầm cô, đã âm thầm làm rất nhiều chuyện mà cô không hề hay biết.
....
Sau khi về nhà Đường Uyển Tâm đã mơ một giấc mơ. Trong mơ, cơn hoả hoạn rất lớn, cô khóc lóc kêu gào trong biển lửa, giãy giụa, tuyệt vọng, hít thở không thông, khói đen từng chút xâm nhập vào phổi, cả người cô cuộn tròn nằm xuống, dần dần hôn mê.
Trước khi mất đi ý thức, cô nghe được ngoài cửa có người điên cuồng gào thét, cánh cửa bị đá rầm rầm.
Thời khắc cửa bị đá ra, Đường Uyển Tâm tỉnh lại, sờ cái trán đã thấm đầy mồ hôi lạnh, sau đó nhanh tay tắt đồng hồ báo thức.
Bây giờ là 6 giờ rưỡi sáng.
Hôm qua có bài kiểm tra Văn, thân là lớp trưởng, hôm nay cô không chỉ phải trả bài kiểm tra cho mọi người mà còn phải phân loại đề làm, viết đáp án lên bảng để mọi người dò đáp án.
Xốc chăn lên, vội vàng thay đồ, lo lắng chạy xuống lầu, thuận tay lấy một ổ bánh bao rồi vội vàng chạy ra cửa.
Cảnh trong giấc mơ đêm qua quá mơ hồ, cho nên buổi sáng khi nhìn thấy Mạnh Lan ở trường, cô còn có ảo giác khuôn mặt này có đôi nét giống Mạnh Hinh, đúng là...
Đều thiếu đòn như nhau.
Mạnh Lan thấy Đường Uyển Tâm cũng dừng lại một chút, trong ánh mắt có tia khinh thường, nhưng cô ta che giấu rất nhanh.Trong phút chốc, khóe môi lại nở nụ cười:
"Tâm Tâm."
Giọng nói này khiến mi tâm Đường Uyển Tâm nhíu lại. Bên cạnh có bạn học đi qua, Mạnh Lan liền bước đến trước mặt cô: "Chúng ta đi cùng nhau đi."
Đường Uyển Tâm che giấu tâm trạng không vui, nhàn nhạt nói: "Được."
Hai người chậm rãi tản bộ trong khuôn viên trường, xung quanh thỉnh thoảng có bạn học nhìn qua, nói nhỏ rồi lại vội vàng né tránh.
Mạnh Lan kéo tay Đường Uyển Tâm, trên mặt là nụ cười xán lạn, ngẫu nhiên còn õng ẹo tạo dáng.
Dư quang Đường Uyển Tâm nhìn qua Mạnh Lan, đúng thật là chịu khó diễn kịch.
Bỗng nhiên cách mấy mét phía trước có tiếng nước, là người làm vườn đang tưới cây, Đường Uyển Tâm cười cười, mũi chân xoay về hướng khác, cả người né sang một bên.
"Á...cậu làm cái gì vậy?"
Mạnh Lan chỉ lo làm dáng, ngay cả đường đi cũng không nhìn thì càng chẳng mong cô ta chú ý đến việc khác. Đột nhiên có dòng nước dội thẳng vào người khiến cô ta chẳng khác nào con gà vừa rớt vào nồi canh...
Nháy mắt cả người Mạnh Lan đã ướt sũng. Đường Uyển Tâm tránh né thành công nên không bị nước bắn vào người.
"Cháu gái này, đi đường thì phải nhìn, là cháu tự đụng phải ống nước của tôi đấy nhé!"
"Ha ha ha."
Có người không nhịn được, vui sướng bật cười thành tiếng. Toàn thân Mạnh Lan ướt như chuột lột, cô ta hung hăng liếc xéo người làm vườn, ánh mắt lại chuyển đến người Đường Uyển Tâm, thấy cô còn đang mỉm cười, cơn tức giận liền lên đ ỉnh điểm.
Đường Uyển Tâm buông tay: "Vừa rồi tôi có kéo cậu, nhưng cậu không tránh."
Mạnh Lan hận đến ngứa răng, hai tay che trước ngực, men theo đường cũ trở về.
Thiếu Mạnh Lan bên cạnh, tâm trạng Đường Uyển Tâm tức khắc tốt lên không ít. Cô liếc nhìn đồng hồ, chạy vội đến phòng giáo viên.
7 giờ đúng, Đường Uyển Tâm cầm phấn đứng trên bảng đen nghiêm túc viết, từ nét chữ hán tự thanh thoát, xinh đẹp, cho người ta cảm giác giống như cô, đều là cảnh đẹp ý vui.
Bỗng nhiên...
"Tâm Tâm, không hay rồi." Tiểu Đào hấp tấp chạy vào, xoa eo thở phì phò, lớn tiếng nói: "Đánh nhau rồi."
Đường Uyển Tâm nhăn mi lại: "Cậu nói chậm chút, là ai đánh nhau?"
"Lục, Lục Phong Châu và..." Tiều Đào còn chưa nói xong đã thấy Đường Uyển Tâm hóa thân thành cơn gió, nháy mắt đã biến mất.
Tiều Đào nhìn theo thân ảnh cô bạn, cong eo gọi: "Tâm Tâm, cậu chạy chậm chút, chờ mình với."
Đường Uyển Tâm đi theo đám người hóng chuyện chạy tới một con hẻm nhỏ.
Một đám thiếu niên của bên trường Nhị Trung đang kêu gào, Lục Phong Châu đứng lẫn trong đám người, bên cạnh là Lưu Môn Đình.
"Ê, mày là Lục Phong Châu đúng không?"
Lục Châu Phong rũ mắt, vẻ mặt khinh thường: "Ông nội cháu đây."
"F***, đại ca đánh chết nó đi." Một thiếu niên đầu đỏ lên tiếng, đôi tay nắm chặt lại đến nỗi khớp xương kêu răng rắc.
Lục Phong Châu quét mắt nhìn cả đám, ánh mắt dừng lại ở trên người vừa nói:
"Muốn đánh nhau?" Cậu ngoắc ngoắc ngón tay, híp mắt lại: "Ai không đánh thì là cháu nội."
Kẻ cơ bắp kia bị chọc giận: "Lục Phong Châu, lần trước mày nói không đánh là không đánh, có biết làm ông đây thua bao nhiêu tiền không?"
Lục Phong Châu cười rất gọi đòn: "Mày thua thì liên quan mẹ gì đến tao? Đừng nói nhảm nữa, rốt cuộc đánh hay không? Ai không đánh thì về khóc với mẹ đi."
Lưu Môn Đình: "..."
Vẫn là anh Châu có khí phách, cậu ta duỗi duỗi eo, cả người trong nháy mắt sung sức hẳn lên. Hai người với sáu người, ai sợ ai.
"Ui, náo nhiệt ghê." Phía trước có người đạp xe đạp tới, chân sau chống đất, tóc ngắn đang thịnh hành bị gió thổi dựng lên. Ánh mắt sắc bén, trong miệng nhai kẹo, không chút để ý nói:
"Lục Phong Châu, có cần hỗ trợ không?"
Lục Phong Châu liếc xéo cậu ta: "C.hó Lôi, tìm chỗ nào mát mẻ ngồi ngốc đi."
Lôi Cương Quyết tùy ý ném xe đạp sang một bên: "Ngại quá, tôi là người gặp chuyện bất bình thích rút đao tương trợ."
Kẻ cơ bắp thấy vậy, giơ tay phát lệnh: "Lên."
Trận hỗn chiến còn chưa đánh được bao lâu, Lục Phong Châu đã khiến đám người này răng rơi đầy đất.
Đường Uyển Tâm chạy tới đúng vào thời điểm nguy hiểm, cô không kịp suy nghĩ, vội vàng lấy thân mình chắn trước người của Lục Phong Châu, cũng nhận lấy một đấm của đại ca cơ bắp.
Bụng truyền đến một trận co rút.
"A, đau quá."
Sắc mặt Lục Châu Phong lập tức trở nên vô cùng khó coi, đáy mắt điên cuồng như gió lốc. Cậu ôm lấy Đường Uyển Tâm, run run hỏi: "Cậu sao rồi?"
Đường Uyển Tâm lắc đầu: "Lục Phong Châu, tôi không thích cậu đánh nhau."
Lục Châu Phong đang nắm tay cô: "..."
Lúc sau, hiện trường càng trở nên hỗn loạn, Lục Phong Châu hung hăng đạp kẻ cơ bắp mấy đá, sau đó vội vàng bế Đường Uyển Tâm chạy đến phòng y tế.
Bác sĩ kiểm tra một lần, nói: "Ngoại thương thì không sao, nhưng cơ quan nội tạng có bị tổn thương không thì không rõ, các em nên đi bệnh viện kiểm tra. Tôi đã kê đơn cho em bôi ngoài da rồi."
Lục Phong Châu dựa vào bàn, bàn tay gắt gao nắm chặt, không ai biết vừa rồi cậu đã trải qua một trận chiến tâm lý như thế nào.
Cậu liếc mắt nhìn Đường Uyển Tâm, gương mặt của thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, mặc dù lúc này đang bị thương nhưng cô vẫn nở cười ôn hoà, trong nháy mắt Lục Châu Phong chỉ muốn ôm lấy cô, giấu cô vào trong cơ thể mình.
Nhưng bây giờ cậu chỉ muốn mắng cô, mà sự thật cậu đã làm vậy. Vừa ra khỏi phòng y tế, hai tay Lục Phong Châu ôm ngực, đáy mắt hàm chứa lửa giận, mắt híp lại hung hăng mắng:
"Đường Uyển Tâm, cậu có bệnh đúng không? Có biết vừa rồi nguy hiểm lắm không hả?"
Nói xong, để muốn hiện rằng mình đang rất tức giận, Lục Phong Châu còn đá lăn thùng rác bên đường, may là thùng rác mới được dọn xong nên không có gì.
"..."
Đường Uyển Tâm nhìn thùng rác vừa bị đá bay, cô đi đến, khom lưng nâng dậy. Dưới ánh mắt của Lục Phong Châu, nhẹ nhàng nói:
"Tôi không muốn thấy cậu bị thương."
Lục Phong Châu không bớt giận chút nào, cậu trợn trợn mắt, lớn tiếng nói: "Cậu là mẹ tôi đấy à! Không phiền cậu quan tâm."
Dứt lời, cậu bỏ tay vào túi, đi lướt qua Đường Uyển Tâm đi, mới đi được hai bước lại quay lại, một chân đá văng thùng rác vừa mới được người nào đó nâng dậy, lúc này mới cam tâm rời đi.
Đường Uyển Tâm nhìn thiếu niên đang đi, ánh nắng làm bóng cậu in dài trên mặt đất.
Cô lại một lần nữa nâng cái thùng rác đáng thương kia dậy, đỡ bụng quay về lớp học.
Vừa đi vào lớp đã cảm giác được bầu không khí có chút không giống thường ngày, mọi người dùng ánh mắt như đang nhìn anh hùng nhìn về phía cô.
Tiểu Đào lôi kéo Đường Uyển Tâm ngó trái ngó phải: "Cậu có sao không?"
Một màn vừa rồi cô nàng không dám xem, lấy tay che mắt, mãi cho đến khi nghe được tiếng kinh hô của mọi người, Tiểu Đào mới bỏ tay xuống.
Đường Uyển Tâm lắc đầu: "Không sao, đã đi phòng y tế rồi."
Thật ra thì cô không phải hoàn toàn không bị làm sao, chỉ là không muốn làm mọi người lo lắng, nói thật là cô đau quá.
Tim gan phèo phổi như muốn trào ra ngoài, đau đớn tê dại.
"Ai da, về sau cậu đừng làm vậy nữa." Tiểu Đào vỗ vỗ ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm Đường Uyển Tâm.
Đường Uyển Tâm cười cười, lúc sau những bạn học khác trong lớp cũng sôi nổi vây quanh, tỏ vẻ quan tâm cô.
Tin lớp 10A3 có hoa hậu giảng đường kiêm anh hùng không sợ trời sợ đất trong phút chốc đã được truyền khắp cả trường, thanh danh Đường Uyển Tâm được mọi người biết đến rộng rãi.
Chuông kêu lên, Lục Phong Châu bước vào lớp, đá ghế loảng xoảng, trong lớp lập tức im ắng lại.
Mọi người ngoan ngoãn im lặng trở lại vị trí của mình.
Lôi Cương Quyết dựa vào tường, chân gác lên bàn học, nghiêng đầu nhìn Lục Phong Châu: “A Châu, được người đẹp cứu có cảm giác gì không?"
Lục Phong Châu đen mặt: "Nếu mày muốn thử, tao không ngại giúp một tay."