“Cổ họng của cô bị cắt rồi!" Hứa Vân Thiên thì thầm vào tai Tân Lị Nhã.
Hứa Vân Thiên nói xong, còn thổi hơi vào lỗ tai Tân Lị Nhã, cô cảm thấy tai mình ngứa ngáy, hành động này rõ ràng là đang khiêu khích, mặt cô hơi đỏ lên.
Thân pháp vừa rồi của Hứa Vân Thiên vô cùng quỷ dị, Tân Lị Nhã hoàn toàn không thể nhìn rõ Hứa Vân Thiên đã làm thế nào để vòng ra sau lưng cô, trong lòng cô vẫn không phục, Taekwondo sáu đẳng, quán quân tán thủ nữ lại không thể chịu nổi một đòn như vậy ư?
“Tôi không phục, chúng ta làm lại lần nữa! Lần này tôi sẽ dùng kiếm!” Tần Lị Nhã nói, mở tủ lấy ra hai thanh kiếm gỗ.
Khi không có việc gì làm, cô sẽ dùng kiếm gỗ để luyện tập kiếm thuật trong phòng làm việc, đôi khi còn để trợ lý Chu Tiểu Dĩnh luyện tập cùng mình. Cô từng đoạt chức vô địch đấu kiếm nữ, cô rất tự tin vào kỹ năng đấu kiếm của mình.
Hứa Vân Thiên cười nói: “Ha ha, binh khí chẳng qua chỉ là cánh tay nối dài mà thôi, kết quả vẫn như nhau.”
Tân Lị Nhã đưa thanh kiếm gỗ cho Hứa Vân Thiên: “Tôi không cần kiếm gỗ, tay không là được rồi” Hứa Vân Thiên xua tay.
Tân Lị Nhã đặt thanh kiếm gỗ xuống, nhìn Hứa Vân Thiên: “Anh cẩn thận đi, tôi là quán quân đấu kiếm nữ đấy!” Nói xong, thanh kiếm gỗ đâm về phía vị trí tim của Hứa Vân Thiên.
Hứa Vân Thiên vẫn đứng im không nhúc nhích, trên mặt lộ ra nụ cười tươi, khi nhìn thấy thanh kiếm gỗ sắp đâm vào cơ thể mình, anh đột nhiên lóe lên, giống như tia chớp đánh xuống.
Tân Lị Nhã cảm thấy hoa mắt, Hứa Vân Thiên đã đi tới bên trái của cô, đặt lòng bàn tay trái lên cổ họng cô, mỉm cười nói vào tai cô: “Cổ họng của cô bị cắt rồi!”
“Cô thua rồi, sau này chúng ta ngủ cùng một phòng!” Hứa Vân Thiên nhẹ nhàng thổi vào tai Tân Lị Nhã.
Hai má Tân Lị Nhã đỏ bừng, cảm giác bị đánh bại này rất khó chịu, còn có ánh mắt lỗ mãng của Hứa Vân Thiên, khiến cô chỉ hận không thể cắn anh một ngụm cho hả giận.
Đột nhiên ngoài cửa có tiếng bước chân, sau đó là tiếng gõ cửa, Tân Lị Nhã buông kiếm gỗ xuống, nhìn về phía cửa nói: “Ai vậy?”
“Lị Nhã, là tôi!”
Tân Lị Nhã mở cửa ra, một người đàn ông khoảng hai mươi tuổi xuất hiện ở cửa, anh ta mặc một bộ âu phục hàng hiệu màu xám, đeo kính gọng vàng, tóc chải chuốt sáng loáng.
Anh ta đang cầm một bó hoa hồng lớn trên tay, sau lưng anh ta còn có những người đàn ông có thân hình cao lớn, họ đều đang cầm một bó hoa hồng lớn.
“Công Tôn Tuấn!” Tần Lị Nhã khẽ cau mày.
Công Tôn Tuấn là một trong những người đang theo đuổi cô, anh ta là tổng giám đốc tập đoàn Thiên Vũ, tập đoàn Thiên Vũ là tập đoàn công ty lớn thứ hai ở thành phố Bạch Xuyên, nguồn lực tài chính chỉ đứng sau Tập đoàn Văn hóa Đại Đạo.
Công Tôn Tuấn vẫn luôn theo đuổi Tân Lị Nhã, cứ cách ba ngày anh ta sẽ tặng hoa cho Tần Lị Nhã, liên tục trong vòng hai năm chưa từng gián đoạn.
Tân Lị Nhã không thích Công Tôn Tuấn, cô đã từng từ chối Công Tôn Tuấn rất nhiều lần, nhưng anh ta vẫn không bỏ cuộc. mà cứ mặt dày theo đuổi Tân Lị Nhã.
Công Tôn Tuấn cầm hoa hồng bước vào phòng làm việc, anh ta nhìn thấy Hứa Vân Thiên thì có chút kinh ngạc, không ngờ trong phòng làm việc của Tân Lị Nhã lại có một người đàn ông xa lạ.
“Lị Nhã, sau khi tan làm chúng ta cũng ăn cơm nhé?” Công Tôn Tuấn mỉm cười nhìn Tân Lị Nhã.
“Thật ngại quá, tôi không rảnh.” Tân Lị Nhã lạnh lùng nói.
“Ồ, ngày mai là thứ bảy, chúng ta cùng đi chơi golf được không?” Công Tôn Tuấn vẫn mỉm cười như cũ.
Tân Lị Nhã còn chưa kịp trả lời, Hứa Vân Thiên đã đi tới trước mặt Công Tôn Tuấn, lạnh lùng nói: “Cô ấy không rảnh!”
Hứa Vân Thiên nhìn ra được Công Tôn Tuấn là người đang theo đuổi Tân Lị Nhã, tên này “tô son trát phấn”, vừa nhìn là biết không phải người tốt.
Công Tôn Tuấn đánh giá Hứa Vân Thiên, thấy Hứa Vân Thiên ăn mặc rất bình thường, anh ta nhếch môi, lạnh lùng nói: “Anh là ai?”
“Tôi là chồng chưa cưới của Lị Nhã!” Hứa Vân Thiên lạnh lùng nói.
Công Tôn Tuấn sửng sốt trong giây lát, người đàn ông trước mặt lại tự nhận là chồng chưa cưới của Tần Lị Nhã, chuyện này sao có thể chứ? Theo những gì anh ta biết, Tần Lị Nhã vẫn luôn độc thân, hoàn toàn không hề có chồng chưa cưới, bây giờ lại lòi đâu ra một tên chồng chưa cưới?
Anh ta quay đầu nhìn về phía Tần Lị Nhã, Tân Lị Nhã cũng không phủ nhận, xem ra người đàn ông trước mặt thật sự là chồng chưa cưới của Tần Lị Nhã, sắc mặt anh ta lập tức trở nên vô cùng khó coi.
“Chỗ này không chào đón anh, lập tức cút đi cho tôi!" Hứa Vân Thiên chỉ về phía cửa.
Công Tôn Tuấn là tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Vũ, ai gặp được anh ta cũng đều sẽ khép na khép nép, chưa từng có ai dám quát tháo bảo anh ta cút đi như vậy.
“Nhóc con, chỉ cần Tần Lị Nhã chưa kết hôn một ngày, tôi vẫn có quyền theo đuổi cô ấy! Cho dù cô ấy có kết hôn với anh, tôi cũng có thể đào góc tường nhà anh! Anh là cái quái gì chứ?” Công Tôn Tuấn cười lạnh một tiếng.
“Ha ha, anh có quyền theo đuổi Lị Nhã, nhưng còn phải hỏi xem tôi có đồng ý hay không!” Hứa Vân Thiên mỉm cười, bàn tay đột nhiên đưa, tóm lấy phần dưới của Công Tôn Tuấn.
Công Tôn Tuấn hoàn toàn không ngờ Hứa Vân Thiên sẽ sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy, nơi đó vốn rất yếu ớt, làm sao có thể chịu được móng vuốt của Hứa Vân Thiên? Anh ta kêu gào thảm thiết, bó hoa hồng trên tay rơi xuống đất.
Tân Lị Nhã ở bên cạnh nhìn thấy cũng đỏ bừng mặt, không ngờ thủ đoạn của Hứa Vân Thiên lại hạ lưu như vậy, mấy chiêu cấp thấp như thế mà cũng dám làm, đúng là quá lưu manh.
Rốt cuộc anh là ai, con người không đứng đắn, thủ đoạn mà anh sử dụng cũng không đứng đẳn như vậy!
Hai tên vệ sĩ đi theo Công Tôn Tuấn nhìn thấy Công Tôn Tuấn bị Hứa Vân Thiên đánh lén, bọn họ lập tức lao về phía Hứa Vân Thiên, một trái một phải tấn công vào xương sườn của Hứa Vân Thiên.
Bóng người lóe lên, Hứa Vân Thiên và Công Tôn Tuấn đổi vị trí, nằm đấm của hai tên vệ sĩ đánh trúng vào Công Tôn Tuấn. Công Tôn Tuấn bị đánh văng ra khỏi cửa.
“Ồ, các người làm rất tốt!” Hứa Vân Thiên mỉm cười.
Hai tên vệ sĩ ngơ ngác, đánh trúng Công Tôn Tuấn rồi, Tân Lị Nhã ở bên cạnh cũng kinh ngạc, cô không nhìn rõ Hứa Vân Thiên và Công Tôn Tuấn đã đổi vị trí như thế nào.
Trong lúc hai vệ sĩ còn đang há hốc mồm sững sờ, Hứa Vân Thiên đã phát động tấn công, hai vệ sĩ bị đánh vào lưng, bị đánh bay ra khỏi cửa, hoa hồng vương vãi trên mặt đất.
Hứa Vân Thiên đứng ở cửa, chỉ vào Công Tôn Tuấn đang. năm trên mặt đất: “Công Tôn Tuấn, anh nghe đây, Tân Lị Nhã là vợ chưa cưới của tôi, nếu anh còn dám quấy rầy cô ấy, ông đây sẽ bóp nát bi của anhl”
Công Tôn Tuấn đứng dậy, lau vết máu trên khóe miệng, nhìn Hứa Vân Thiên, siết chặt tay, âm thần nói: “Nhóc con, mày chờ đó, ông đây không giết chết mày thì không xong đâu!”
Công Tôn Tuấn không nói thêm một lời nào đã bỏ đi, hoa hồng rải rác trên mặt đất, Hứa Vân Thiên nhìn Tân Lị Nhã còn đang ngạc nhiên, cười nói: “Bà xã Lị Nhã, tôi đã giúp cô đuổi tên đáng ghét Công Tôn Tuấn đi rồi, có phải cô nên an ủi tôi một chút không?”
Mặt Tần Lị Nhã đỏ bừng, cô trừng mắt nhìn Hứa Vân Thiên: “Ai là bà xã của anh, anh gọi bậy bạ cái gì đó!”