Khi cánh cửa mở ra, trong nhà tối om, chỉ có mỗi tivi là sáng trưng. Giang Cẩn Diên ngồi trên sô pha, gác chân lên bàn, trên tay còn có máy chơi game. m thanh chiến đấu trong game vang lên, cùng với tiếng cạch cạnh của bảng điều khiển. Hắn chơi đến hăng say, không hề biết chú của mình đã về.
Để Giang Cẩn Diên ở nhà một mình là sai lầm lớn, Giang Tịnh Du mở đèn phòng khách lên. Trên bàn là vỏ bánh, vỏ chai nước ngọt, quần áo vứt tứ tung, nhìn bừa bộn đến nỗi người cũng không muốn vào ở.
Ánh đèn vừa sáng lên, Giang Cẩn Diên giật mình ném máy chơi game đi, ánh mặt hoảng hốt nhìn ra cửa. Thấy chú mình về, phía sau còn có một người nữa.
Giang Cẩn Diên mặc áo ba lỗ khoét sâu, thân dưới là một chiếc quần đùi ngắn cỡn.
Giang Cẩn Diên xịt keo: “…”
Giang Tịnh Du: “…”
“Khụ khụ.” Yến Tri An ho lên hai tiếng, đánh vỡ sự im lặng chết chóc của hai chú cháu nhà này. Cậu nhìn căn nhà một vòng, không hổ là Giang Cẩn Diên, có thể phá tanh bành căn nhà sang trọng, khiến nó chẳng khác gì một cái ổ chuột.
“Cẩn Diên…”
“Aaaaaa!” Yến Tri An chỉ vừa gọi tên hắn, hắn đã bật dậy hét lên, ôm đống rác trên bàn ném vào sọt rác bên cạnh. Sau đó tiện tay ôm động quần áo trên sô pha, chạy biến vào phòng của mình. Mọi động tác tổng cộng chỉ mất vài dây, rất nhanh đã không thấy bóng dáng hắn đâu.
Yến Tri An: “…” Có cần phản ứng vậy không?
Bình thường trước mặt người khác, Giang Cẩn Diên cũng rất gọn gàng, chỉn chu. Trước mặt Yến Tri An chỉ hơi hơi buông thả một chút. Không ngờ ở một mình lại trực tiếp buông mình luôn. Cậu phì cười.
Giang Tịnh Du nghe thấy tiếng cười thì nhìn về phía Yến Tri An, miệng cũng cong cong lên theo. Thằng cháu báo cũng không sao, Yến Tri An vui là được.
Anh vào trong nhà, trước tiên là dọn dẹp đống hỗn độn của cháu mình bày ra, máy hút bụi mini chạy vòng quanh phòng khách. Hai phút sau lại sạch sẽ, gọn gàng trở lại.
“Không đúng!” Bỗng nhiên, cửa phòng Giang Cẩn Diên bật mở ra. Hắn đã thay bộ đồ ngủ dễ nhìn hơn chút. “Yến Tri An, sao cậu lại ở đây? Không không không, sao cậu lại đi cùng chú tôi?”
Yến Tri An ngồi trên sô pha, trên tay là ly sữa Giang Tịnh Du vừa rót cho cậu. Khi Giang Cẩn Diên nhắc đến tên cậu, Yến Tri An nhìn hắn, đôi mắt trong veo chớp chớp mấy cái. “Tôi đến ở nhờ nhà cậu.”
Giang Cẩn Diên: “…” Thật sao? Tri An sẽ đến nhà người khác ở nhờ à?
Hắn nghi ngờ, nheo đôi mắt lại nhìn Yến Tri An. Sau khi kết thúc bằng cái trừng mắt chú của mình, Giang Cẩn Diên cười tươi rói. “Cậu ngủ chung với tôi đi, giường tôi lớn lắm.”
Giang Tịnh Du nhíu mày. Giang Cẩn Diên thỉnh thoảng đến tá túc ở chỗ của Yến Tri An, hiển nhiên anh nghĩ hai đứa nhỏ cùng ngủ chung. Hai chú cháu họ bây giờ xem như nửa tình địch, một người tỏ tình rồi nhưng bị từ chối, một người thì chưa nói lời nào.
“Không được!” Hai đứa nhỏ đổ dồn ánh mắt về phía anh, “Tôi dọn phòng khách cho em.”
Giang Cẩn Diên trợn mắt, bĩu môi nhại lại lời nói của chú. Hẳn là bất mãn lắm. Mà Yến Tri An chắc chắn sẽ không ngủ chung phòng với hắn đâu, vậy nên hắn cũng không ý kiến gì.
Chờ khi chú đi rồi, hắn ngồi lên sô pha, kéo tay Yến Tri An, hỏi nhỏ: “Mấy bữa nay cái nhà kia không làm gì cậu chứ? Yến Minh Hy thì sao?”
Yến Tri An lắc đầu. Cậu hỏi: “Anh ta tìm cậu à?”
“Ừ, tối có gọi cho tôi hỏi cậu.”
Yến Tri An gật đầu. Giang Cẩn Diên thấy cậu không muốn nhắc đến chủ đề này nữa, hắn chuyển hướng, nói với cậu: “Lần trước cậu không đi cắm trại được, tiếc thật đó. Cậu biết trên núi có gì không? Mấy cây phong ở trên núi rụng lá hết rồi, đẹp quá trời đẹp luôn, hôm nào tôi dẫn cậu đi xem,…”
Không cần Yến Tri An phải mở lời, Giang Cẩn Diên nói nhiều đến nỗi bù luôn số câu chữ của cậu. Hắn kể về chuyến đi team building của câu lạc bộ Khám Phá. Lúc trước, Yến Tri An bận chuyện nhà họ Yến nên chẳng thể trích thời gian ra để tham gia với bọn họ. Giang Cẩn Diên nói đến đâu, Yến Tri An gật đầu phụ họa hắn đến đó.
Đang trò chuyện hăng say thì chú bước ra. Anh hắng giọng: “Cẩn Diên, muộn rồi, đi ngủ đi.”
Giang Cẩn Diên nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ là 10 giờ hơn. Hắn làu bàu: “Muộn gì mà muộn, mới 10 giờ thôi mà.”
Vừa dứt lời thì nhìn thấy ánh mắt hung dữ của chú mình. Hắn làm như không sợ trừng lại. Sau đó nhìn về phía Yến Tri An, gọi nhẹ một tiếng “Tri An…”
Yến Tri An không đáp lại, nhìn hắn với ánh mắt hiền từ. Giang Cẩn Diên mới chấp nhận số phận: “Ngủ ngon.”
Vừa đi còn vừa chấm nước mắt, đi đến gần Giang Tịnh Du còn trừng anh một cái, chân giơ lên tính đạp vào chân chú mình, nhưng anh tránh được.
Yến Tri An nhìn cả quá trình. Hai chú cháu nhà này cứ như hai đứa con nít vật, cậu không hiểu sao mấy năm nay họ lại sống cùng nhau được luôn.
Giang Tịnh Du đuổi được thằng cháu đi. Anh bước đến gần Yến Tri An, tiện xoa đầu cậu một cái, lấy cốc sữa mà Yến Tri An đã uống hết đi rửa. Làm hết việc, anh đưa cậu đến phòng cho khách vừa được dọn dẹp xong.
“Phòng cho em, bên trong có phòng tắm đó. Còn đây, dáng người em và Cẩn Diên ngang nhau nên chắc mặc được đồ nó, là đồ mới.” Anh lấy một bộ đồ ngủ đưa cho cậu.
“Cảm ơn chú.” Cậu nhận lấy.
Giang Tịnh Du xoa đầu cậu. Khi anh nhìn cậu, không có một chút dáng vẻ nghiêm khắc như khi làm việc, cũng không phải dáng vẻ một bậc trưởng bối như trước mặt Giang Cẩn Diên. Các góc cạnh khuôn mặt như được bo tròn lại, ánh mắt dịu dàng, giọng nói cũng ấm áp.
“Nghỉ ngơi đi, ngủ ngon.” Khi ra khỏi, anh tri kỷ đóng cửa lại cho cậu.