Có trách thì cũng nên trách cuộc tranh đấu quyền thế
giữa Thường Hồng Hi và Triệu Trinh đã làm hại đám con cháu như anh.
Tần Mặc kích động nói: “Mẹ nghe nói cô gái nhà họ Tôn kia đã có thai rồi. Ha ha, mẹ còn trẻ thế mà đã sắp lên chức bà nội rồi. Cô nhóc đó cũng rất được, nếu con thích thì mẹ nhất định sẽ ủng hộ”
Tống Dĩnh đứng ở bên cạnh sa sầm mặt lại, thầm nghĩ: “Cũng may là cậu chủ vừa đến nhà họ Tôn trấn an một hồi. Bà Tần Mặc này thật nhiều chuyện, cứ nói đến chuyện không nên nói. Nhưng bà ta lại là mẹ ruột của cậu chủ, haiz...”.
Sau đó Tần Mặc lại nói: “Hoặc cô gái đang đứng sau lưng con cũng không tồi, là tổng thư ký mới của Hoàn Vũ, vừa có năng lực xuất chúng lại vừa có lòng trung thành, có thể giúp đỡ cho con rất nhiều, mẹ cũng rất thích!”.
“Chuyện này.” Tống Dĩnh nghe bà nói vậy thì lập tức chuyển từ khó chịu sang vui vẻ, nhịp tim cũng nhanh hơn, lồng ngực nhấp nhô dữ dội như chú nai nhỏ đang chạy loạn, chẳng lẽ mình vẫn còn cơ hội sao?
Tần Mặc cũng nửa cố ý nửa vô tình liếc mắt nhìn Tống Dĩnh, sau đó lại mỉm cười nhìn sang Tần Minh.
Tần Minh nói: “Bà...”
“Phải gọi là mẹ..” Tần Mặc yêu cầu.
Tần Minh do dự, cuối cùng vẫn không nói ra thành lời.
Tần Mặc rất thất vọng, lại nói: “Nghe nói cô nhóc nhà họ Lâm ở Tương Tây cũng rất tốt với con, con nghĩ thế nào?”.
Tần Minh chỉ cảm thấy rất ngột ngạt, người mẹ vừa nhận này của anh mới đến đã hỏi một đống vấn đề tra tấn linh hồn.
Tần Minh đáp: “Lâm Vũ Nhu không liên quan gì với tôi hết, cùng lắm thì tôi và nhà họ Lâm chỉ có quan hệ hợp tác mà thôi.”
Tần Mặc nói: “Ồ, nói như vậy là con vẫn thích hai cô nhóc của nhà họ Mộc và nhà họ Nhiếp kia à? Hì hì, con trai mẹ đa tình thật đấy, không như ba con”
Nghe thấy câu này, sắc mặt Tống Dĩnh lại trở nên khó coi, từ đầu đến cuối cô ta đều biết rõ rằng đối thủ cạnh tranh lớn nhất của mình chính là Nhiếp Hải Đường và Mộc Tiêu Kiều.
Tần Minh không muốn bàn về chủ đề này nữa, anh nói: “Được rồi, tôi theo bà về.”