Vẻ mặt Olmei kích động, cô ta cắn môi, chảy nước mắt nói: “Cô nói giúp tôi sao?”
Tổng Dĩnh không đáp mà dán một chiếc hộp nhỏ lên tường: “Bây giờ cô có năm giây, rời khỏi Hoa Hạ, quay về nước M tiếp cận với Liễu Lan - một trong bốn vị nguyên lão mới, chắc cô biết nhỉ? Đảm bảo bất cứ lúc nào cũng có thể khống chế con người và tính mạng của cô ta, thời gian còn lại là lúc để cô tự nghĩ cách cứu người thân của mình”.
Nói xong, Tống Dĩnh đi ra khỏi cửa sắt, đồng thời không quên ném lại một tấm thẻ ngân hàng, bảo: “Bên trong là năm trăm nghìn đô tiền chi tiêu của cố. Nếu lần này còn hỏng nữa thì cả thế giới này không còn chỗ cho cô yên thân đầu, cũng đừng quên em gái cô vẫn đang ở Hoa Hạ đấy”.
Olmei nhanh chóng hiểu được tình hình hiện tại, Tống Dĩnh đang bảo cô ta giả vờ chạy trốn để quay trở về, ẩn náu bên cạnh Thường Quân Diệp và Triệu Tinh, mục tiêu chính là Liễu Lan - người thừa kế bốn vị nguyên lão mới.
Cô ta nhặt thẻ ngân hàng lên, ngẩng đầu nhìn quả bom cỡ nhỏ được dán trên tường, sợ đến mức lập tức quay lại nâng giường lên để cho mình lại.
Tiếng nổ vang lên, bụi bay mù mịt, cửa sắt cũng bị nổ tung.
Chuông báo động của cả tòa nhà inh ỏi.
Olmei cầm thẻ ngân hàng có năm trăm nghìn đô trong tay, lập tức lao ra ngoài không chút do dự.
Lúc này, phố Wall của nước M ở bờ bên kia đại dương, tại trụ sở của tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ.
Triệu Tinh, một người phụ nữ quyền lực mặt một bộ đồ công sở màu đen, bà ta đang đọc email thông báo, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Triệu Tinh tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Ivan Hardy chết tiệt! Lão già mãi không chết ông, tại sao lại nghe theo sự sắp xếp của Tần Minh? Đi rồi mà còn đưa danh sách ứng cử viên thừa kể cái gì, đứng ở giữa không muốn đắc tội với bên nào cả à?”
Thường Quân Diệp đẹp trai anh tuấn khoanh tay đứng bên cạnh bà ta, nói: “Mẹ, anh cả chết rồi, anh hai cũng chết, còn ba thì không biết sống chết thế nào, Thường Tuyết không chịu quay về, bây giờ chỉ có con với Thường Ni. Lần này ba chơi kế trong kế nên kiệt sức rồi, nếu chúng ta không nhanh chóng giành lại quyền lực thì e là những người trong ban Giám đốc tối cao đang xem náo nhiệt cũng sẽ ra tay đấy”
Ở phía kia, Thường Ni - con gái út của Thường Hồng Hi đang ngồi trên sofa nghịch móng tay cũng hờ hững nói: “Anh, anh sợ gì chứ? Tài sản của quý ba vừa mới chia xong, chúng ta có rất nhiều thời gian để chấn chỉnh lại cờ trống. Chúng ta với nhà họ Triệu đấu đá nhau nhiều năm, chúng ta không lung lay. được Hoa Hạ, nhưng Hoa Hạ cũng không thể lung lay được chúng ta mà. Bây giờ chúng ta đang nắm quyền kiểm soát một nửa tài nguyên của Hoàn Vũ.